NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 337

Người này không cùng chí hướng với anh, nên sau khi về nước bèn đến
viện Y học nghiên cứu về di truyền.

“Bạn của bố tôi nhờ tôi giám định DNA giùm, giao cho người khác tôi

không yên tâm.”

Người bạn đó biết bạn bè của bố anh không giàu có thì quyền chức, hẳn

rất coi trọng bí mật riêng tư, chuyện này cũng không phải chưa từng có, vì
thế còn đùa: “Ồ, người khác có chuyện sao mặt cậu khó coi thế?”

Nhiếp Vũ Thịnh hoàn toàn không có tâm trạng đùa cợt, chỉ nói: “Có kết

quả thì gọi ngay cho tôi nhé, bất cứ lúc nào cũng được, người ta đang cần
rất gấp.”

“Không vấn đề gì, tôi tăng ca, cùng lắm là bốn tiếng, mười sáu locus

[1]

,

được chứ? Đủ xứng với mối ân tình này của cậu rồi chứ?”

[1] Locus: Vị trí gen trong nhiếm sắc thể.

Nhiếp Vũ Thịnh không ăn không uống không ngủ chờ đợi, anh chưa

bao giờ thấy thời gian trôi qua chậm chạp thế này. Hằng ngày, lúc làm việc,
hễ anh đứng vào bàn mổ là phải đứng liền bốn tiếng đồng hồ, cảm thấy thời
gian trôi như tên bắn, từ lúc mở lồng ngực cho đến khi khâu lại cũng chỉ
như một cái chớp mắt. Nhưng bốn tiếng này còn dài hơn bốn ngày, thậm chí
bốn tháng, nhiều lần anh muốn gọi ngay cho Đàm Tĩnh, hoặc tới gặp thẳng
cô, nhưng gặp thì có ích gì? Nếu thật sự có làm vậy, cô sẽ không nói thật
với anh. Mồ hôi lạnh đầm đìa, anh không ngừng đi đi lại lại trong phòng.
Anh nhớ lần đầu tiên khi nhìn thấy Tôn Bình ở bệnh viện, anh đã nói gì?
Anh châm chọc rằng, đó là báo ứng. Còn Đàm Tĩnh chỉ nhìn anh với đôi
mắt mọng nước. Anh không dám tưởng tượng, nếu như mình đoán đúng thì
tâm trạng Đàm Tĩnh khi đó thế nào, chắc chắn trái tim cô đã tan nát thành
từng mảnh vụn. Anh không thể ngồi yên được nữa, anh cảm thấy phải lập
tức đi gặp Đàm Tĩnh, nhưng gặp rồi sẽ nói gì đây? Nhỡ anh đoán sai thì
sao? Sao kết quả DNA chết tiệt kia vẫn chưa có?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.