cùng vợ anh. Vợ anh Đổng than vãn: “Cậu nhìn xem anh ấy cứ bế con khư
khư, như sợ ai cướp mất ấy. Y tá bảo rồi, ngày đầu tiên sau khi sinh, trẻ ngủ
là bình thường, nhưng anh ấy cứ bốn tiếng lại bón 15ml sữa. Con không
tỉnh dậy thì anh ấy cứ làu bàu mãi…”
“Anh muốn con thải hết chất thải trong người ra mà.” Anh Đổng quyệt
mồ hôi trán, “Tiểu Nhiếp, cậu ngồi đi. Cậu nhìn này, con trai cóôi không?”
Nhiếp Vũ Thịnh nhìn gia đình ba người họ hạnh phúc, ngắm đứa trẻ
đang say ngủ, cười nói: “Giống lắm.”
“Hừ, vợ tôi còn nói không giống. Bác sĩ đỡ đẻ vừa bế nó ra, mẹ tôi liền
bảo: ‘Đây chắc chắn là con cháu nhà ta rồi, không lẫn vào đâu được, giống
hệt con hồi nhỏ, cứ như một khuôn đúc ra ấy! Nhìn mí mắt này, cái lông mi
này…’”
Trong khoảnh khắc ấy, Nhiếp Vũ Thịnh sực nhớ lại lần ông Nhiếp Đông
Viễn bế Tôn Bình, cuối cùng cũng nghĩ ra không ổn ở điểm nào, một ý nghĩ
đáng sợ vụt lóe lên trong đầu anh, như ánh trăng ló ra sau tầng mây đen, xé
toang màn đêm u ám nặng nề. Nhiếp Vũ Thịnh bị suy đoán đáng sợ đó đánh
gục, xưa nay anh chưa bao giờ nghĩ theo chiều hướng đó, nhưng hôm nay,
vào giây phút vừa rồi, anh lại đột nhiên nghĩ tới. Toàn thân anh run bắn lên,
lẩy bẩy đứng dậy. Anh Đổng thấy sắc mặt anh tái nhợt, hai tay siết lại thành
nắm đấm, cả người run rẩy, bèn ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Nhiếp, cậu sao vậy?”
Nhiếp Vũ Thịnh ngơ ngẩn nhìn anh, dường như không biết mình đang
làm gì. Anh Đổng lại hỏi: “Cậu sao thế?” Lúc này anh mới định thần lại,
đáp: “Tôi sực nhớ ra, có bệnh nhân tôi kê nhầm đơn rồi.”
Anh Đổng nghe thấy thế cũng cuống lên: “Ai da, vậy mau đi sửa đi,
nhanh lên!”
Nhiếp Vũ Thịnh không nói gì thêm nữa, vội vàng ra khỏi khoa Sản.
Anh cuống cuồng chạy đến thang máy, nôn nóng ấn nút đi lên, cuối cùng
thang máy cũng đến nơi. Đứng trong thang máy, anh thấy mỗi phút mỗi