NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 334

“Đi đi.” Ông Nhiếp Đông Viễn đổi chủ đề, “Tuần sau anh cùng bố đến

Hồng Kông đấy.”

“Việc này phải chờ lãnh đạo của con đồng ý đã.”

“Bố đã nói việc này với Phó viện trưởng rồi, ông ấy nói không vấn đề

gì, sẽ có lời với Chủ nhiệm của anh.”

Nhiếp Vũ Thịnh định nói gì đó nhưng thấy bố xua tay anh bèn kìm lại.

Thư Cầm nói đúng, đây là bố anh, cần nhân viên y tế bay cùng, anh nên đi
cùng ông một chuyến, cũng là nghĩa vụ và trách nhiệm của kẻ làm con.

Nhiếp Vũ Thịnh trở về phòng bệnh, hai ngày hai đêm không trực, nửa

đêm hôm qua lại nhận được ca cấp cứu, nên bệnh án tích lại một đống, sáng
mai còn có bệnh nhân phải ra viện. anh đang suy nghĩ xem có nên làm thêm
giờ hay không, thì vừa hay y tá trưởng đi qua: “Tiểu Nhiếp, sao lại đến đây?
Chủ nhiệm Phương mà thấy sẽ nổi giận đấy.”

Nhiếp Vũ Thịnh đáp: “Tôi còn nhiều việc chưa làm lắm.”

“Việc thì làm sao hết được? Đúng rồi, vợ anh Đổng vừa sinh trưa nay,

mọi người trong khoa đều sang hết khoa Sản thăm rồi, cậu cũng đi đi.”

“Tốt quá, chắc Đổng sư huynh vui lắm.”

“Lại chẳng, nhóc con ba cân ba, anh ấy cười đến không khép nổi miệng.

Chủ nhiệm Phương cũng qua thăm rồi, còn bế cháu nữa.”

Bình thường vị Đổng sư huynh này chăm sóc anh rất chu đáo, giờ anh

ấy có con trai, đương nhiên phải đi thăm, nghĩ vậy Nhiếp Vũ Thịnh dọn dẹp
một lát rồi ra cửa mua một phong bao lì xì, nhét vào đó chút tiền mừng, đi
thăm vợ chồng anh Đổng.

Anh Đổng đang tất bật cho con ăn sữa, bé sơ sinh còn chưa to bằng

phích nước, bọc kín trong chăn, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ như chiếc bánh
bao. Nhiếp Vũ Thịnh đưa bao lì xì cho anh Đổng, rồi quay sang trò chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.