“Ồ, con đến rồi.”
Nhìn thấy Tôn Bình đang rụt rè bám trên vai ông Nhiếp Đông Viễn như
một chú Koala nhỏ, anh trách: “Bác sĩ bảo bố không được làm gì mệt nhọc,
bố lại còn bế trẻ con.”
“Bố mới bế thôi, nhẹ không ấy mà.” Ông Nhiếp Đông Viễn rất không
vui, “Hồi nhỏ anh chỉ thích bố bế, giờ lại không chịu sinh cháu cho bố, bố
đành bế con của người khác thôi.”
Nhiếp Vũ Thịnh không thích Tôn Bình lắm, rất ít khi nhìn thẳng vào
thằng bé. Dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, Tôn Bình vừa thấy
anh liền sợ hãi, ôm chặt lấy cổ ông Nhiếp Đông Viễn, vùi đầu vào sau tai
ông.
Ông Nhiếp Đông Viễn vỗ nhẹ lên lưng Tôn Bình: “Không tiêm đâu,
cháu không thấy chú ấy không mặc áo bác sĩ sao? Hôm nay chú ấy không
có ca trực, hiện giờ không phải bác sĩ, chỉ là chú Nhiếp thôi, chú ấy không
tiêm đâu mà.”
Nhiếp Vũ Thịnh lạnh nhạt nói: “Bố phải về phòng đo huyết áp“Được
rồi, thì về.” Ông Nhiếp Đông Viễn nựng nịu Tôn Bình không nỡ buông ra:
“Cháu biết không, chú này hồi nhỏ giống cháu lắm, sợ tiêm, cứ thấy bác sĩ
là khóc nấc lên. Hì hì, giờ giỏi rồi, làm bác sĩ rồi. Cháu lớn lên cũng làm
bác sĩ, đi tiêm người khác, được không?”
Bấy giờ Tôn Bình mới thò đầu ra cười. Nhiếp Vũ Thịnh sầm mặt xuống,
nhưng ông Nhiếp Đông Viễn vẫn nói tiếp: “Nhìn thấy cháu, ông lại nhớ đến
chú hồi nhỏ…” Ông quay sang nhìn con trai đang sa sầm mặt mày, lại nhìn
Tôn Bình, nói, “Đúng là hơi giống… Vũ Thịnh, khi nào về bố lấy ảnh hồi
nhỏ ra cho anh xem, hồi nhỏ anh cũng thế này này. Nhưng thằng bé này gầy
hơn, hồi nhỏ anh vừa béo vừa tròn, bố cứ lo anh bị béo phì…”
Ông Nhiếp Đông Viễn từ khi bị bệnh rất thích trẻ con, còn lo hết tiền
thuốc thang, viện phí cho đứa trẻ bị ngã trong công trường. Có lẽ vì đã có