“Ồ, rất có khí chất. Không sao, các bạn ở đây ai cũng có, ông còn mua
dư ra mấy con, tặng hết cho các cháu.”
Tôn Bình lại nhìn Vương Vũ Linh, thấy cô gật đầu, mới tiến lại nhận
lấy đồ chơi từ tay hộ lý, nói: “Cháu xin”, rồi quay lại nói với ông Nhiếp
Đông Viễn: “Cháu cảm ơn ông.”
“Thằng bé này ngoan thật.” Nhiếp Đông Viễn đưa tay ra định xoa đầu
bé, nào ngờ Tôn Bình nghiêng đầu tránh. Ông thoáng sững người, thu tay
lại, cười hỏi Vương Vũ Linh: “Cô là mẹ cháu à?”
“Không, tôi là cô của cháu. Mẹ cháu bị cảm, sợ lây nhiễm nên không
vào viện trông.”
“Thằng bé này giống hệt con trai tôi hồi còn nhỏ, không thích người
khác chạm vào người.” Ông Nhiếp Đông Viễn có vẻ rất thương cảm, “Hồi
đó con trai tôi cũng chỉ lớn từng này, thế mà đã rất ngang ngạnh, chớp mắt
hơn hai chục năm rồi. Nhanh quá đi mất…” Ông ngắm kỹ Tôn Bình, cười
nói, “Đứa trẻ này thật sự giống con tôi hồi nhỏ, mắt to, lông mi dài. Hồi nhỏ
cái gì nó cũng giống tôi, chỉ mỗi mắt và lông mi là giống mẹ nó, lông mi
dài đến nỗi đặt được cả cây bút chì lên, cứ như con gái vậy. Mỗi lần tôi bảo
nó giống mình, nó lại chỉ vào lông mi hỏi: ‘Bố có lông mi dài thế này
không?’ Tôi trêu nó: ‘Lông mi dài thì có ích gì?’, nó bảo, ‘Đẹp mà, có thể
chắn bụi.’”
Vương Vũ Linh nghe ông kể, nghĩ bụng chắc ông cũng là người cô đơn.
Tôn Bình chỉ mím môi cười, đặc biệt khi nghe bảo lông mi dài có thể chắn
được bụi, bé cười tít mắt lại rất đáng yêu. Ông Nhiếp Đông Viễn chợt thấy
lòng ấm áp, nhớ hồi Nhiếp Vũ Thịnh bé như vậy, cũng chính là lúc anh ỷ lại
ông nhiều nhất, mỗi lần về nhà lại lao vào lòng bố, vòng tay quanh cổ nũng
nịu hỏi: “Bố không đi làm có được không?”
Sự tin tưởng và ỷ lại hoàn toàn, tình cảm thân mật giữa hai bố con hồi
đó, dường như đã thành chuyện kiếp trước. Ông Nhiếp Đông Viễn không