NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 342

đến tuyệt vọng. Nhưng Đàm Tĩnh tự dối mình gạt người, ngoảnh mặt đi
không nhìn anh, cô đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này rồi, không phải sao?

“Không vì sao cả.”

“Vậy vì sao không cho tôi biết?”

“Anh cần quyền giám hộ không?”

“Cái gì?” Anh ngây ra, hoàn toàn không thể ngờ cô lại hỏi câu đó.

“Một triệu. Tôi cho anh quyền giám hộ con. Từ nay về sau tôi sẽ không

làm phiền anh nữa. Tôi đảm bảo sẽ biến mất khỏi mắt anh và con.”

Mất nửa phút để lý giải điều cô vừa nói, nhưng cuối cùng anh vẫn

không sao hiểu được, đành hỏi: “Cô đang nói gì vậy?”

“Tôi chưa bao giờ yêu anh, bảy năm trước tôi đã nói vậy nhưng anh

không chịu tin, giờ tôi nói chắc anh tin rồi? Một triệu, và con là của anh.”

Anh túm chặt lấy cánh tay cô, như người chết đuối vớ được cọc, hỏi lại:

“Vì sao?”

“Anh muốn biết vì sao à? Về mà hỏi bố anh xem mẹ tôi đã chết thế nào?

Họ Nhiếp các người nợ tôi! Đúng, con là của anh, năm đó tôi không phá
thai. Anh muốn quyền giám hộ không? Một triệu, những điều khác khỏi cần
nói nữa.”

Dứt lời, cô ra sức gỡ ngón tay anh ra: “Giờ anh biết hết rồi, tôi mặc kệ

chuyện tiền viện phí, anh muốn làm phẫu thuật cũng được, không muốn
cũng chẳng sao, xem anh quyết định thế nào. Trong vòng ba ngày, tôi muốn
nhận được tiền, nếu không tôi sẽ kiện anh tội ruồng rẫy con cái.”

Nhiếp Vũ Thịnh không nhớ là mình đã về bệnh viện thế nào, anh chỉ

nhớ Đàm Tĩnh tuyệt tình gỡ tay anh ra, rồi quay người bỏ đi, dáng lưng cô
kiên quyết hệt như bảy năm về trước. Anh cảm giác như mình lại rơi vào
cơn ác mộng đó, một mình chạy trong mưa, trên đầu là vô số tia chớp,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.