Hồng Kông thu mua công thức. Sau đó thì chỉ Bí thư và Giám đốc xưởng
có chìa khóa tủ bảo hiểm.
Thương nhân Hồng Kông từng nghi ngờ người Bí thư đang bệnh nặng
kia tiết lộ, nhưng vì không có chứng cớ nên chuyện này đành chìm xuống.
Công ty của Nhiếp Đông Viễn tiếp tục sử dụng thương hiệu của vị Hoa kiều
để lại, đồng thời bắt đầu sản xuất nước khoáng, sản phẩm rất thịnh hành
thời đó, nhanh chóng mở rộng thị trường.
Nhiếp Đông Viễn thật sự bước vào con đường giàu sang từ khi ông ta
mua lại được hết cổ phần của những người góp vốn trước đây. Lúc ông ta
muốn hùn vốn cứu xưởng, phần lớn mọi người đều thấy nực cười, những
người có tài trong xưởng sớm đã tự tìm lối thoát, chuyển đến đơn vị khác
tốt hơn, người không có tài cũng lũ lượt ra ngoài làm thuê, chỉ có một bộ
phận rất ít ỏi chịu tham gia góp vốn, mỗi nhà góp vài nghìn tệ. Mà hồi đó
vài nghìn cũng là một khoản lớn với mỗi gia đình, không nhiều nhà bỏ ra
được số tiền ấy. Nhưng rồi xưởng làm ăn ngày một khấm khá, lợi tức được
chia ngày một nhiều, những người góp vốn kia đều không muốn rút lui,
nghe nói hồi đó Nhiếp Đông Viễn đã giở những thủ đoạn hết sức hèn hạ,
huy động cả thế lực xã hội đen, cuối cùng thu lại toàn bộ số cổ phần, chỉ trả
cho những người góp vốn một khoản lợi tức rất ít, rồi chính thức đổi tên
công ty thành “Công ty trách nhiệm hữu hạn Đồ uống Đông Viễn”. Phần
lớn những công nhân từng góp vốn đều bị cho nghỉ việc hết, vì Nhiếp Đông
Viễn đã quyết đoán thay hẳn dây chuyền sản xuất tiên tiến hơn, đổi một loạt
công nhân đứng máy, những người nghỉ hưu cũng bị ông ta gạt bỏ, chỉ cho
một s rất ít ỏi. Vì thế tất cả công nhân của xưởng Lão Tam cứ nhắc đến tên
Nhiếp Đông Viễn là phỉ nhổ, nói ông ta chỉ dùng mấy đồng tiền mà mua
được cả một công xưởng, tâm địa độc ác, ra tay tàn nhẫn, đuổi tận giết tuyệt
toàn bộ người cũ của xưởng.
Đây là công ty đầu tiên của Nhiếp Đông Viễn, cũng là hũ vàng đầu tiên
ông ta kiếm được. Sau đó Nhiếp Đông Viễn lên như diều gặp gió, không