nhất để giữ gia đình ổn định. Ông ta vội vàng bay về nước, chưa kịp thích
ứng chênh lệch múi giờ đã hẹn gặp Tạ Tri Vân nói chuyện.Tạ Tri Vân ghi
chép rất ít về cuộc nói chuyện ngày hôm đó, chỉ viết là Nhiếp Đông Viễn
nói được một nửa thì mệt quá ngủ thiếp đi.
Tạ Tri Vân tiếp tục dạy đàn cho Nhiếp Vũ Thịnh, một tuần ba buổi. Khi
ấy trường học đã đổi sang nghỉ cả thứ Bảy và Chủ nhật, nên cứ đến tối thứ
Sáu hàng tuần, bà và Nhiếp Vũ Thịnh lại lên thành phố. Bà đã liên lạc được
với một vị giáo sư trường nhạc, mỗi cuối tuần ông lại dạy thêm một thầy
một trò cho Nhiếp Vũ Thịnh, sau đó bà Tạ Tri Vân sẽ phụ trách ôn tập và
củng cố lại, Nhiếp Đông Viễn không phải lo lắng gì ngoài chi phí. Để cảm
ơn bà, ông ta đã tặng bà một món quà.
Tạ Tri Vân không nói món quà đó là gì, nhưng bà đã trả lại, Nhiếp
Đông Viễn lại biếu bà một phong bao, lần này bà nhận.
Khoảng ba tháng sau, lần đầu tiên Nhiếp Đông Viễn một mình hẹn Tạ
Tri Vân ra ngoài dùng cơm. Bà do dự, nhưng rồi cũng vẫn đi.
Hai người qua lại cũng chẳng mấy thân thiết. Đối với Nhiếp Đông Viễn,
bà Tạ Tri Vân thường có một tâm thế rất phức tạp. Không thể phủ nhận
rằng ông ta là người đàn ông hấp dẫn, thành công trong sự nghiệp khiến
ông ta luôn tự tin cảm thấy bản thân có thể đạt được mọi thứ mình muốn.
Sự do dự và cự tuyệt của Tạ Tri Vân dường như đã khơi dậy bản năng chinh
phục của Nhiếp Đông Viễn, ông ta liên tục tạo cơ hội để hai người ở riêng
với nhau, khiến Tạ Tri Vân vô cùng khó xử. Một mặt, Tạ Tri Vân muốn duy
trì mối quan hệ này, cái chết của chồng bà vẫn là một dấu hỏi lớn mà đáp án
có lẽ chỉ có trong lòng Nhiếp Đông Viễn; mặt khác Tạ Tri Vân cảm thấy
Nhiếp Đông Viễn vô cùng nguy hiểm, bà dùng từ “nguy hiểm” chứ không
phải từ nào khác.
Khi Tạ Tri Vân còn đang dùng dằng trong mâu thuẫn thì Nhiếp Đông
Viễn đột ngột đổi sách lược, ông ta qua lại với một người bạn gái mới,
khiến Tạ Tri Vân thở phào nhẹ nhõm. Theo bản năng, bà cảm thấy sự theo