nhiều người ganh ghét đến đỏ cả mắt, trong mắt họ, cái xưởng này đã biến
thành miếng thịt thơm, ai cũng muốn cắn một miếng…”
Nhiếp Vũ Thịnh không hài lòng, cầm dao vừa cắt bít tết vừa lầm bầm:
“Bố chỉ biết nói về đồ uống của bố thôi…”
“Không có nó thì con có được sống sung sướng như bây giờ không?”
Rượu vào, mắt Nhiếp Đông Viễn lại sáng rực lên, ông xoa đầu con trai, âu
yếm nói: “Bố kiếm tiền là vì con mà.”
“Bố có thấy cô Tạ nghe đến phát chán rồi không, ai mà chịu khó ngồi
nghe chuyện đồ uống của bố chứ…”
Nhiếp Đông Viễn cảm thấy Tạ Tri Vân quả có phần lơ đãng, nhất là khi
uống nước. Ông sợ con trai nhận ra điều gì, bèn khách sáo hỏi: “Cô giáo Tạ
có thích thức uống này không?”
Tạ Tri Vân lấp liếm đáp: “Mùi vị rất ngon, có hơi thở giống loại của
xưởng Lão Tam trước đây.”
Nhiếp Đông Viễn rất đắc ý, nói nhỏ: “Cho cô biết một bí mật nhé, công
thức của nó chính là từ xưởng Lão Tam đấy.”
Tạ Tri Vân nghe câu này không khác gì sét đánh giữa trời quang. Lúc
đó bà hoàn toàn sững sờ, cảm giác máu dồn hết lên não, tim đập thình thịch,
tay cũng run lẩy bẩy.
Vì Tạ Tri Vân đột nhiên không được khỏe, nên bữa cơm này chỉ ăn
được một nửa. Nhiếp Đông Viễn gọi tài xế đến đón Nhiếp Vũ Thịnh về, còn
mình đích thân lái xe đưa Tạ Tri Vân vào bệnh viện. Bác sĩ nói không có gì
khác thường, cho rằng bà chỉ bị thiếu máu, mà Tạ Tri Vân lại lo Nhiếp
Đông Viễn phát hiện ra chuyện gì đó nên kiên quyết không làm kiểm tra
tổng thể, cũng nhất định không chịu ở lại phòng Theo dõi. Cuối cùng,
Nhiếp Đông Viễn đành lái xe đưa bà về nhà.