Trong một thời gian dài Nhiếp Đông Viễn ra vẻ không bận tâm, ông cho
rằng Tạ Tri Vân làm như vậy là để ép cưới. Cuối cùng ông nói với bà rằng
trước đây cũng có người từng làm chuyện ngu ngốc này, kết quả là Nhiếp
Đông Viễn kiên quyết chấm dứt quan hệ. Tạ Tri Vân không quan tâm tới
ông ta, thậm chí còn coi mọi sự liên lạc của ông ta là quấy rối. Điều này
khiến Nhiếp Đông Viễn vô cũng khó hiểu, có lẽ bị bản tính kiêu hãnh quen
hô mưa gọi gió xui khiến, ông ta nhiều lần yêu cầu gặp Tạ Tri Vân nói
chuyện, nhưng đều bị cự tuyệt. Thậm chí có lần, nửa đêm ông ta còn mạo
hiểm đến tận dưới nhà Tạ Tri Vân mới gọi điện. Hôm đó là Chủ nhật, Đàm
Tĩnh đã từ trường về nhà, Tạ Tri Vân sợ kinh động đến con gái, đành tìm cớ
xuống nhà, nhờ thế Nhiếp Đông Viễn mới có cơ hội nói chuyện.
Lần nói chuyện này vẫn là tại bờ biển vắng, Tạ Tri Vân không chịu nổi
sự dai dẳng của Nhiếp Đông Viễn, bèn nói thẳng với ông ta rằng chồng
mình chính là kỹ thuật viên bảo quản công thức đồ uống của xưởng Lão
Tam, thế nên ban đầu bà đến nhà họ Nhiếp dạy đàn chẳng phải vì động cơ
gì tốt đẹp, bất luận ông ta có phải kẻ sai khiến Viên Gia Phúc hay không, bà
cũng không muốn có bất cứ dính dáng gì đến ông ta nữa.
Tạ Tri Vân ghi lại cuộc nói chuyện này vô cùng tường tận, ngay cả thần
thái của Nhiếp Đông Viễn cũng miêu tả hết sức sinh động. Bấy giờ Nhiếp
Đông Viễn cười khẩy: “Đúng thế, tôi chính là người năm đó vì đoạt công
thức mà giết chồng cô. Cô không có ý gì tốt thì tôi càng không có, cô tưởng
tôi thật lòng thích cô chắc? Tôi chỉ chơi đùa với cô thôi. Loại đàn bà ng
xuẩn như cô, chồng bị người ta hại chết còn bản thân lại bị tôi đem ra tiêu
khiển lâu như vậy, cô làm gì được tôi nào?”
Nói rồi Nhiếp Đông Viễn liền lên xe đi mất, để lại mình Tạ Tri Vân trên
bờ biển giữa đêm.
Đêm đó Tạ Tri Vân một mình trở về nhà, không ai biết bà đã đi lang
thang trên đường bao lâu. Trong đoạn nhật ký cuối cùng, bà viết: “Mình