đúng là đồ ngu nên mới làm ra việc ngu xuẩn như vậy. Mình thật sự không
còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa.”
Chỉ mấy tháng sau mà đã ra đi trên giảng đường vì lên cơn đau tim.
Sau này Đàm Tĩnh phát hiện ra mẹ không uống bất cứ loại thuốc nào
theo lời dặn của bác sĩ, cũng không mang theo bất cứ loại thuốc cấp cứu
nào trên người, có thể nói, bà đã tự sát.
CHƯƠNG 19
Kể về cái chết của mẹ xong, Đàm Tĩnh trầm mặc rất lâu mới nói: “Nếu
biết chuyện này sớm hơn, tôi ước sao mình chưa từng quen Nhiếp Vũ
Thịnh.”
Thịnh Phương Đình không biết phải an ủi cô thế nào, đành nói: “Thật
ra, cô vì chuyện này mà rời bỏ Nhiếp Vũ Thịnh là không công bằng với anh
ta.”
“Khi ấy tôi còn rất trẻ, mới hai mươi tuổi, gặp phải chuyện thế này, thật
không biết phải làm sao. Nhiếp Đông Viễn tưởng tôi không biết gì nên chỉ
yêu cầu tôi rời xa Nhiếp Vũ Thịnh. Tôi nghĩ tôi cũng không muốn ở bên
Nhiếp Vũ Thịnh nữa, nếu không mẹ tôi trên trời cũng không được yên
lòng.”
Ánh mắt Đàm Tĩnh đầy đau khổ: “Chỉ là tôi không biết rốt cuộc mình
làm đúng hay sai. Tôi đã đến bệnh viện, định bỏ đứa con này đi, nhưng tới
khi nằm lên bàn mổ tôi lại chạy trốn. Nhiếp Vũ Thịnh không biết gì cả, tôi
trút tất cả oán hận lên đầu anh ta như thế là không công bằng, nhưng cái
chết của bố mẹ tôi lại có liên quan đến Nhiếp Đông Viễn, nếu không phải vì
ông ta thì mẹ tôi đâu có qua đời.”
Thịnh Phương Đình trầm mặc hồi lâu rồi hỏi: “Vậy còn bây giờ? Giờ cô
thực sự muốn tranh quyền giám hộ với nhà họ Nhiếp sao?”