NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 379

du vậy. Đàm Tĩnh nói những gì, anh gần như không nhớ nữa, chỉ nhớ lúc đó
mình vô cùng đau lòng, vô cùng tuyệt vọng. Nhiều năm như vậy, cô vẫn
biết đâu là điểm yếu của anh, chỉ bằng vài câu đơn giản đã có thể đập nát
trái tim anh. Nhiếp Vũ Thịnh căn bản không muốn nhớ lại, hiện giờ bố anh
đã khăng khăng thì cứ để luật sư đi cùng vậy.

Hôm đó ở hành lang bệnh viện, Nhiếp Vũ Thịnh không hề nhìn thẳng

vào Tôn Chí Quân, mãi đến hôm nay gặp anh ta, anh mới bất giác chú ý kỹ.
Chắc vì mới ra khỏi phòng tạm giam nên quần áo Tôn Chí Quân không lấy
gì làm sạch sẽ, râu chưa cạo, nhìn lôi thôi không khác mấy người lang thang
nơi đầu đường là bao.

Thấy Nhiếp Vũ Thịnh, Tôn Chí Quân dường như cũng không bất ngờ,

chỉ hỏi: “Có thuốc không?”

Nhiếp Vũ Thịnh sờ vào túi, tuy thỉnh thoảng anh có lén hút vài điếu

nhưng chưa bao giờ mang theo thuốc lá. Luật sư đưa bao thuốc cho anh,
anh đưa Tôn Chí Quân, không chút khách khí, rút lấy một điếu, lại hỏi tiếp:
“Có bật lửa không?”

Luật sư nhìn Nhiếp Vũ Thịnh, rồi đưa bật lửa cho Tôn Chí Quân. Anh

ta châm lửa, rít vài hơi thật sâu, bấy giờ mới nói: “Xem ra anh biết hết rồi
hả?”

Nhiếp Vũ Thịnh không muốn nói nhiều, chỉ lặng lẽ quan sát Tôn Chí

Quân. Tôn Chí Quân búng tàn thuốc, đột nhiên bật cười “phì” một tiếng,
nói: “Nhìn cái gì chứ? Không lẽ nhìn mặt tôi là biết tại sao Đàm Tĩnh năm
đó lại lấy tôi sao?”

Nhiếp Vũ Thịnh không muốn hỏi một câu như thế, anh chẳng nói gì, chỉ

im lặng nhìn Tôn Chí Quân. Tôn Chí Quân lại hút vài hơi rồi dụi điếu thuốc
xuống bàn dập tắt, mặc cho đầu thuốc lá để lại trên bàn một vệt sém. Anh ta
nói: “Nếu không phải anh vừa lôi tôi ra khỏi nhà giam thì tôi đã cho anh
một đấm rồi. Có gì mà phải giả vờ? Muốn hỏi thì hỏi đi! Đàm Tĩnh tại sao
lại lấy tôi? Cô ta không muốn con mình ra đời mà không có hộ khẩu! Đàm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.