lòng tham vô đáy. Trong mắt cô ta, thằng bé là cái gì? Chỉ là công cụ để
tống tiền chúng ta mà thôi!”
Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy cả thân thể lẫn tinh thần đều kiệt quệ, anh
nói: “Thôi bố ạ, có lẽ Đàm Tĩnh muốn chúng ta từ bỏ quyền giám hộ. Con
đi nói chuyện với cô ấy vậy, con quyền giám hộ nữa, mau mau làm phẫu
thuật cho thằng bé.”
“Vớ vẩn! Cô ta tưởng nắm thằng bé trong tay là có quyền mặc cả với
chúng ta sao? Anh không cần quyền giám hộ, thì cháu tôi làm sao? Chẳng
phải lần trước anh bảo tôi rằng cô ta nói không cần quyền giám hộ, chỉ cần
chúng ta đưa tiền sao? Cháu tôi rơi vào tay loại người như cô ta, làm sao
sống yên ổn được? Nó theo cô ta chịu khổ bao năm như vậy mà giờ còn bị
mẹ đẻ biến thành cây hái tiền. Cô ta không đồng ý phẫu thuật thì tôi không
để yên đâu!”
“Bố…”
“Gọi luật sư đi, tôi trả năm triệu, mặc kệ cô ta có cần không. Không
được nữa thì tự tôi ký tên đồng ý phẫu thuật!”
“Bố, làm vậy không đúng quy định của bệnh viện… Bố hay con ký đều
vô ích thôi…”
“Vậy thì chuyển viện! Chuyển đến Hồng Kông phẫu thuật là xong! Máy
bay đâu? Anh mau gọi cho thư ký Trương chuẩn bị máy bay!”
“Tình hình hiện nay của thằng bé không thể chịu đựng chuyến bay dài.”
Nhiếp Vũ Thịnh gần như muốn nổ tung, “Để con đi nói chuyện với Đàm
Tĩnh, cô ấy không phải người không hiểu đạo lý. Thằng bé đối với cô ấy
còn quan trọng hơn tính mạng, vì nó việc gì cô ấy cũng có thể làm, con
không tin cô ấy vì chuyện tiền nong mà không đồng ý phẫu thuật.”
“Anh muốn đâm đầu vào tường thì đi đi.” Ông Nhiếp Đông Viễn kết
luận, “Đàm Tĩnh sẽ không gặp anh đâu.”