Nhiếp Vũ Thịnh không tin lời bố, anh đến phòng bệnh nhưng quả thật
bị luật sư chặn lại, anh ta nhỏ nhẹ nói: “Xin lỗi anh Nhiếp, đương sự của tôi
không muốn gặp anh, mong anh đừng làm phiền cô ấy.”
Nhiếp Vũ Thịnh thực không thể ngờ sự việc lại diễn ra hệt như lời bố
mình, anh gọi cho Đàm Tĩnh thấy tắt máy. Đang lúc bế tắc thì Chủ nhiệm
Phương biết chuyện người nhà bệnh nhân không chịu ký giấy phẫu thuật,
bèn cho người đi tìm Nhiếp Vũ Thịnh tới. Ông còn thận trọng đóng cửa văn
phòng lại rồi mới hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên mẹ thằng bé lại
không đồng ý mổ?”
“Cô ấy đang đàm phán với bố cháu… yêu cầu ông ấy đồng ý một số
điều kiện về vật chất…”
Chủ nhiệm Phương nghe vậy liền nổi giận, suýt nữa buột miệng chửi
um lên: “Có người mẹ như vậy sao? Kéo dài thời gian thì có gì tốt cho
thằng bé? Tôi không mổ nữa! Cô ta muốn kéo dài thì kéo. Rõ ràng cô ta
không coi thằng bé là cốt nhục của mình, đúng là vô nhân tính mà!”
Nhiếp Vũ Thịnh đau khổ vạn phần, anh không muốn tin lại làm vậy, bèn
giải thích: “Cô ấy không phải loại người đó, lần này không biết ai đã thay
cô ấy đưa ra chủ ý này, nếu là cô ấy. chắc chắn sẽ không làm vậy. Hơn nữa
cô ấy cũng không biết tìm luật sư…”
“Biết người biết mặt khó biết lòng… Nhiếp Vũ Thịnh ơi Nhiếp Vũ
Thịnh, cậu nói xem mắt nhìn người của mình thế nào mà lại có con với loại
người như thế…”
Nhìn bộ dạng đau khổ của Nhiếp Vũ Thịnh, Chủ nhiệm Phương cũng
không nỡ xát muối thêm vào vết thương anh nữa, đành thở dài: “Nếu cô ta
chỉ cần tiền thì miễn là không quá đáng, cứ đưa tiền là xong, chữa bệnh cho
thằng bé quan trọng hơn. Loại người như thế thật không xứng làm mẹ.”
“Cô ấy không chỉ cần tiền, cô ấy còn đòi một số cổ phần của công ty bố
cháu dưới tên thằng bé. Như vậy trước khi nó thành niên, nếu cô ấy là