NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 410

Ông Nhiếp Đông Viễn cười: “Thì ra trong ngành các ông cũng thật

nhiều trò.”

Luật sư Kiều làm cố vấn pháp luật cho Tập đoàn Đông Viễn đã nhiều

năm, quan hệ với Nhiếp Đông Viễn cũng khá thân thiết, chỉ cười cười, nói
nửa đùa nửa thật: “Không phải là ngành này của chúng tôi lắm mánh khoé,
mà là danh tiếng của ngài quá nổi đấy thôi. Đông Viễn là công ty đã niêm
yết trên sàn cổ phiếu, ngài lại là doanh nhân nổi tiếng, luật sư chỉ cần nghe
nói thân chủ muốn kiện ngài đòi tài sản, chắc hẳn món tiền ấy không thể
nhỏ, đương nhiên sẽ vui vẻ thử thôi.”

Nhiếp Đông Viễn lại cười: “Vậy ông nói xem chúng ta nên đối phó thế

nào?”

“Thượng, trung, hạ sách, phải xem ngài muốn dùng sách lược nào.”

“Ồ, ông nói tôi nghe xem.”

“Thượng sách là ‘tráng sĩ cắt tay’

[1]

, chỗ dựa của đối phương là thằng

bé, hễ ngài tỏ vẻ không hứng thú với nó, tự nhiên đối phương sẽ mất chỗ
dựa. Một khi mất chỗ dựa thì chẳng cần đàm phán chuyện tài sản gì đó nữa.
Ngài cho thấy mình không cần quyền giám hộ, như vậy mọi suy tính của
đối phương sẽ thành ra vô ích.”

[1] Thành ngữ nói đến các tráng sĩ khi bị rắn cắn vào cổ tay thì phải

chặt đứt đi để ngăn chặn nọc độc lan ra toàn thân, là phép ẩn dụ ý chỉ hành
động dứt khoát, không do dự.

“Trung sách thì sao?”

“Trung sách là áp dụng cả biện pháp cứng rắn và mềm dẻo. Trước tiên

dùng kế hoãn binh, đáp ứng một phần điều kiện của đối phương. Quan
trọng là không cho quyền sở hữu cổ phần mà đưa tiền trước, nhiều một chút
cũng không sao, để đối phương đồng ý cho thằng bé phẫu thuật. Trung sách
này chính là cò kè mặc cả, cô ta đòi giá trên trời thì chúng ta trả giá dưới
đất, có lẽ sẽ kéo dài một hai ngày, đối phương cũng có thể sẽ giở trò.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.