Thịnh Phương Đình trầm ngâm một chút, nói: “Thôi được, cô cứ ký
thoả thuận đi, để thằng bé làm phẫu thuật trước. Vụ quyền giám hộ chưa
chắc chúng ta đã thua.”
Anh ngắt máy, rồi trầm tư hồi lâu.
Hiệp đầu tiên, bề ngoài có vẻ như Đàm Tĩnh tạm thời giành thắng lợi
nhưng cô không thể nào vui được. Dưới sự giúp đỡ của luật sư, cô chỉ ký
một bản thoả thuận bồi thường rồi nhanh chóng nói với bệnh viện dồng ý
phẫu thuật.
Sắp đến giờ tan sở, Chủ nhiệm Phương giận dữ không muốn thực hiện
ca mổ này. Cuối cùng vẫn là Nhiếp Vũ Thịnh đến văn phòng chủ nhiệm,
anh không nói gì, chỉ đứng đó đau đáu nhìn ông đầy mong đợi. Thấy thế,
Chủ nhiệm Phương không khỏi thở dài: “Đều tại tôi chiều hư cậu rồi!” Tuy
không biết phải làm sao với cậu học trò này nhưng ông cũng chẳng vui vẻ
gì, “Tự cậu đi nói chuyện với người nhà bệnh nhân đi, ký xong giấy thì
mang cho tôi, tôi nhất định không gặp cô ta đâu.”
Nhiếp Vũ Thịnh không dám phản bác lại câu nào, đành liều mình đi
gặp Đàm Tĩnh. May sao lần này cô không từ chối, chỉ là vẫn có mặt luật sư
ở đó.
Đã gần hai ngày nay anh chưa gặp Tôn Bình, vừa thấy anh bước vào
phòng bệnh, Tôn Bình liền cười ngượng nghịu, rồi giấu mặt ra sau lưng
Đàm Tĩnh. Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy mình đã hồn bay phách lạc, trước đây
ngày nào anh cũng nói chuyện với người nhà bệnh nhân, có kỹ xảo, lại có
kinh nghiệm, vậy mà hôm nay anh lại khiến cuộc nói chuyện rối như một
mớ bòng bong. Nhiếp Vũ Thịnh chỉ đọc giấy đồng ý phẫu thuật và gây mê
cho Đàm Tĩnh nghe một cách đơn điệu, những điều khoản đã thuộc nằm
lòng, cũng bị anh đọc lên bằng giọng đều đều tẻ ngắt.
Cũng may Đàm Tĩnh không nói gì, thậm chí chẳng căn vặn một từ
chuyên ngành nào, hoàn toàn trái ngược với lần nói chuyện trước về