NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 422

Trông thấy ánh mắt đầy mong mỏi của Đàm Tĩnh, anh nói: “Phẫu thuật

kết thúc rồi, rất thành công.”

Đàm Tĩnh ngẩn người mất vài giây, rồi đứng phắt dậy nhưng cô không

bước nổi vào phòng phẫu thuật, chỉ biết nhìn Nhiếp Vũ Thịnh đầy van xin,
Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy ánh mắt cô như sáp nến nóng bỏng, thiêu đốt trái
tim anh đau buốt, anh vô thức tránh ánh mắt của cô, nói: “Bình Bình đang ở
trong phòng hồi sức, phải theo dõi một đã, nếu không có gì bất thường có
thể đưa về phòng bệnh.”

“Tôi có thể vào thăm nó không?”

“Vẫn chưa được.” Anh đáp, không kìm được vẫn dùng giọng an ủi, “Tôi

sẽ vào với nó ngay, cô cứ yên tâm.”

Đàm Tĩnh cúi đầu, dù không nhìn nhưng Nhiếp Vũ Thịnh cũng biết cô

đang khóc. Tôn Chí Quân đưa cho cô gói giấy ăn, Nhiếp Vũ Thịnh cảm
thấy tâm trạng đầy phức tạp, bèn quay người trở lại phòng hồi sức.

Bác sĩ gây mê vẫn chưa đi, thấy anh vào bèn chào rồi hỏi: “Đứa trẻ này

con nhà ai thế?”

Nhiếp Vũ Thịnh khựng lại, hỏi: “Sao thế ạ?”

“Ui trời ơi, tôi làm việc với Chủ nhiệm Phương mười mấy năm rồi,

chưa từng thấy ông ấy như hôm nay, cứ như con nhà mình đang nằm trên
bàn phẫu thuật vậy.”

Nhiếp Vũ Thịnh thấy lòng chua xót, vội đáp: “Đây là… họ hàng… họ

hàng của cháu.”

“Thảo nào! Đúng là chủ nhiệm của các anh coi anh như con đẻ, tôi cứ

bảo sao hôm nay anh đứng trong phòng phẫu thuật mà lại không làm gì. À,
đúng rồi, chương trình CM ấy rút cục là thế nào đấy? Chủ nhiệm của các
anh bất chấp áp lực của viện trưởng kéo về đây, bác bỏ rất nhiều ý kiến của
mọi người, thế sao giờ vẫn chưa khởi động vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.