“Không sao, anh về nhà ngủ đi, em ở đây với Bình Bình, hôm nay anh
cũng mệt cả ngày rồi.” Đàm Tĩnh bình thản nói, “Cảm ơn anh đã đến.
Rất ít khi nghe cô nói với mình những lời khách sáo như thế, Tôn Chí
Quân thấy không quen, liền nói: “Hay là em về nhà ngủ đi, sớm mai đến
thay ca cho anh.”
“Không cần đâu, ở đây với con, em còn thấy dễ chịu hơn. Bác sĩ nói đến
sáng thuốc tê hết tác dụng, vết mổ có thể sẽ đau. Thôi cứ để em ở lại đây,
anh về nhà nghỉ đi.”
Tôn Chí Quân biết Đàm Tĩnh đã quyết điều gì thì sẽ không thay đổi nên
không nói thêm gì nữa, anh đứng trong phòng bệnh một lát rồi quay người
bước ra ngoài. Cả đêm qua Đàm Tĩnh gần như không ngủ, sáng sớm nay lại
túc trực bên ngoài phòng phẫu thuật, thực sự cô cũng cảm thấy hơi mệt.
Trong góc phòng bệnh có một chiếc giường gấp chuẩn bị sẵn cho hộ lý,
Đàm Tĩnh không thuê hộ lý nên cô nằm luôn lên chiếc giường đó. Vốn chỉ
định nghỉ một lát, nhưng vì quá mệt, vả lại ca mổ đã hoàn thành, tinh thần
cô cũng thoải mái hơn, Đàm Tĩnh ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Nhiếp Vũ Thịnh thực ra vẫn ở trong phòng trực ban chưa về, hôm nay
anh không phải trực ca đêm, ca trực đêm mấy ngày này của anh Chủ nhiệm
Phương đều đổi giúp anh cả rồi. Sau khi tan làm, anh qua thăm bố, tiện thể
báo cho ông tình hình phẫu thuật của Bình Bình. Ông Nhiếp Đông Viễn đã
biết trước, thực ra từ trưa ông đã phái người đến khoa Ngoại Tim mạch
thăm dò, nhưng không để cho Nhiếp Vũ Thịnh hay. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi
của con trai, ông nói: “Phẫu thuật không có vấn đề gì là tốt rồi, mấy ngày
nay con cũng mệt nhiều, ăn không ngon ngủ không yên, tối nay về nhà mà
nghỉ ngơi đi.”
Nhiếp Vũ Thịnh miệng thì đồng ý, nhưng từ khoa Gan mật bước ra anh
lại đi thẳng về phòng trực ban của khoa Ngoại Tim mạch. Đêm nay là đêm
đầu tiên sau ca phẫu thuật, mặc dù hiện tại tình trạng sau phẫu thuật rất tốt,
nhưng dù sao cũng vẫn là đêm quan trọng nhất, hơn nữa qua buổi sớm mai,