NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 499

Tuy Thịnh Phương Đình nói là đua xe, nhưng anh cũng không lái nhanh

cho lắm, chỉ lái xe trên đường vành đai của thành phố, đi lòng vòng không
mục đích mà thôi. Bất giác anh đã lái xe đến bệnh viện lúc nào không hay,
nhìn thấy Trung tâm cấp cứu đèn đóm sáng trưng, Nhiếp Vũ Thịnh không
khỏi thở dài, cũng không vào trong mà quay đầu xe vòng lại đường vành
đai.

Chẳng biết bao lâu sau, anh mệt quá đành dừng xe lại, đó là một con

đường nhỏ, Nhiếp Vũ Thịnh cũng không hiểu sao mình lại lái xe đến đây.
Anh tìm một chỗ trống đậu xe, lúc này trời cũng sắp sáng, xung quanh chỉ
có ánh đèn đường lạnh lẽo, không một bóng người qua lại. trời bắt đầu
chuyển lạnh, cây bắt đầu rụng lá, đêm tĩnh lặng tới mức chỉ nghe thấy tiếng
lá cây xào xạc. Cơn buồn ngủ thoắt ập đến, anh bèn ngả ghế ra, đắp áo
khoác lên người, chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này rất sâu, nhưng lại nhiều mộng mị, đa số là mơ về thời còn

nhỏ, đùa nghịch bên cạnh bố, sau đó lại mơ hồ cảm thấy đứa bé đó không
phải mình lúc nhỏ, mà thật ra là Tôn Bình, thằng nhỏ ngả vào lòng anh,
nũng nịu gọi anh là chú Nhiếp, còn hỏi tại sao ông không nói chuyện với nó
qua webcam nữa, có phải ông rất bận không.

Nhiếp Vũ Thịnh thấy lòng chua xót, còn chưa kịp giải thích rõ ràng với

Tôn Bình thì đã tỉnh giấc.

Nhìn ra ngoài, trời đã tờ mờ sáng. Toàn thân anh đau ê ẩm, dù sao cũng

đã 30 tuổi rồi, cuộn tròn trên xe ngủ cả đêm khó tránh cột sống nhức mỏi.
Anh gạt áo khoác ra ngồi dậy chợt nhận ra đây chính là bên ngoài khu nhà
tập thể cổ cũ nát của Đàm Tĩnh, xung quanh đều là những căn nhà kiểu này
nên đường rất hẹp. Anh đã từng ở đây đợi cô đến sáng, vào cái đêm anh biết
thân thế thực sự của Tôn Bình.

Không ngờ anh lại lái xe đến đây.

Thời thanh niên sôi nổi, anh cũng từng nói những lời ngọt ngào. Em ở

đâu, anh sẽ ở đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.