Đàm Tĩnh làm ca chiều, lại đúng vào hai ngày nghỉ cuối tuần, bận đến
không mở mắt ra được, cuối cùng đến giờ đóng cửa còn phát hiện nhận phải
tờ 100 tệ giả. Vớ phải tiền giả là chuyện chán nhất trần đời, Đàm Tĩnh trước
giờ luôn cẩn thận, chưa bao giờ phạm phải sai l như vậy, hôm nay đúng là
bận quá đâm ngớ ngẩn. Vương Vũ Linh cùng làm ca chiều với cô hôm nay,
nói: “Hay là đưa cho Lương Nguyên An.” Lương Nguyên An tuy lúc nào
cũng nhăn nhở cười cợt, chẳng có gì nghiêm túc, nhưng lại rất quan tâm
mấy chị em trong cửa hàng, thỉnh thoảng có người nhận phải tiền giả, đưa
cho Lương Nguyên An, chẳng bao lâu sau anh ta liền cầm đến một đống
tiền lẻ, nói: “Này, lấy 15 tệ đi mua thuốc lá rồi nhá.” Tuy bị thiếu mất 15 tệ,
nhưng cô nào cũng vui, có cô khéo mồm còn nói: “Cảm ơn anh An.”
Đàm Tĩnh thấy như thế không hay lắm, tuy Lương Nguyên An cũng chỉ
là mang đi tiêu mà thôi, nhưng người khác làm ăn nhỏ, vớ phải tiền giả,
chắc chắn sẽ khó chịu chẳng kém.
Vương Vũ Linh lại không nghĩ như vậy: “Cậu đúng là ngớ ngẩn.”
Đàm Tĩnh cười hiền lành: “Thôi, coi như là mua lấy bài học vậy.”
Thực ra trong lòng cô cũng xót lắm, tiền lương một tháng cộng với tiền
làm thêm giờ cũng chỉ có hơn 2000 tệ, tự dưng mất 100 tệ, đương nhiên là
buồn chán rồi. Đang cắm đầu kiểm tra sổ sách, bỗng nghe thấy tiếng
chuông gió kêu. Vương Vũ Linh liền nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã đóng cửa
rồi "
“Tôi muốn đặt bánh ga tô."
Một giọng nam trung trầm ấm dễ nghe, như có sức hút nam châm, lọt
vào tai khiến người ta không khỏi rung động.
Đàm Tĩnh ngẩng đầu lên, cái cô nhìn thấy đầu tiên là cổ áo, cổ áo sơ mi,
không thắt cà vạt, phanh hai khuy trên, trông có vẻ rất thoải mái, một bên
khuỷu tay vắt chiếc áo vest. Từ phía quầy thu ngân trông ra, chỉ thấy một