NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 9

giống mùi bạc hà mát lạnh, lại có vẻ như mùi trà xanh thơm ngát, vừa thuần
khiết, vừa sạch sẽ.

“Cảm ơn.”

Người đàn ông quay đầu đi viết chữ, Đàm Tĩnh hơi cúi đầu nên có thể

nhìn thấy tay anh, những ngón tay rất thon và dài.

Đàm Tĩnh vội vàng quay trở lại quầy thu ngân, lục tục xếp tiền, khi

người đàn ông tiến đến quầy để trả tiền, tim cô vẫn còn đang đập thình
thịch, hệt như lần đầu tiên cô nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh vậy.

Hồi đó cô vừa thi đỗ vào trường trung học số 14. Bài vở thì nặng, nhà

lại ở xa nên một tuần cô mới về nhà một lần. Lần nào về nhà cũng là thứ
Bảy, mẹ sẽ nấu chút gì đó cho cô ăn, chẳng kịp nói chuyện được mấy câu
lại vội vàng chuẩn bị đi dạy. Hồi đó, mẹ cô thường tranh thủ hai ngày nghỉ
cuối tuần đi dạy gia sư đàn piano, học sinh đều ở xa, đi đi về về phải đổi
mấy tuyến xe buýt, có điều, thu nhập cũng khá tốt. Đàm Tĩnh biết mẹ vất vả
nên xưa nay luôn rất ngoan ngoãn.

Khi lần đầu tiên mẹ phát bệnh, Đàm Tĩnh đang học trên lớp. Cô chủ

nhiệm gọi cô ra ngoài, bảo rằng mẹ cô vừa nhập viện. Đàm Tĩnh hoảng loạn
vội vàng chạy vào bệnh viện, cô không tìm thấy mẹ ở phòng Cấp cứu, đang
định hỏi thăm y tá chỉ nghe thấy phía sau có người hỏi: “Bạn có phải là con
gái của cô Tạ không?"

Một giọng nam trung trầm ấm dễ nghe, như có sức hút nam châm, lọt

vào tai khiến người ta không khỏi rung động. Đàm Tĩnh ngoái đầu lại, thứ
đầu tiên cô nhìn thấy là cổ áo, cổ chiếc áo phông kẻ màu xanh nhạt, là một
cậu thanh niên rất sáng sủa và phóng khoáng.

Lúc ấy Đàm Tĩnh đang cuống quýt đến lú lẫn cả đầu óc, chỉ biết hỏi:

“Mẹ tôi ở đâu ạ?”

“Đã chuyển sang phòng Theo dõi rồi, bác sĩ nói tạm thời phòng bệnh

chưa có giường, đợi lúc nào có giường rồi sẽ chuyển đến phòng bệnh.” Cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.