NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 156

Anh thấy ông cụ có một điểm khác người: chết rồi không đưa về Nhật Bản
mà lại an táng ở Giang Kinh. Chỉ có thể là ông cụ đích thân chuẩn bị và dặn
dò, nếu không, người nhà sẽ không làm thế. Đúng không?

- Em cho rằng ngôi mộ ở Giang Kinh là mộ giả, tượng trưng, thành phố

cho xây để kỷ niệm vị công dân danh dự mà thôi. – Cô hơi kinh ngạc.

- Lúc đầu anh cũng nghĩ thế, nhưng rồi lại để ý thấy rằng ông

Yamashita hầu như ngày nào cũng đến Phong Tiết Viên, nếu là mộ giả thì hà
tất phải đến thăm liên tục như vậy. Vả lại, trong đĩa CD có một bài báo tiếng
Trung Quốc nói rõ việc hỏa táng ông cụ tổ chức ở đó!

- Anh ngờ rằng trước kia ông già đã chỉ định sẵn phải chôn mình ở

Giang Kinh à?

- Đúng! Và, tại sao ông cụ phải làm thế?

- E rằng ngay tiến sĩ Yamashita cũng không rõ… Nhưng, em cùng đi

nghĩa trang Vạn Quốc thì có thể giúp anh việc gì?

- Cứ đi với anh! Đến đó khắc biết!

* * *

Người quản lý phòng hồ sơ nghĩa trang Vạn Quốc là một ông già tuổi

ngoài sáu mươi, thấy đôi nam nữ thanh niên bước vào cửa, ông thầm lấy làm
lạ: Căn phòng nhỏ của mình đã trở thành đông đúc nhộn nhịp từ khi nào thế
này? Có lẽ mình đừng nên về hưu vội, khu nghĩa trang này đâu có dễ tìm
người kế tục mình.

Anh chàng cao to này trông hơi quen quen, có thể sánh với vai nam

trong các phim truyền hình mà cháu ông hay xem. Chàng trai rất lễ độ:
“Cháu chào bác ạ!”.

Cô gái thanh tú thì cúi người, nói câu gì đó ông nghe không hiểu, có lẽ

là tiếng Nhật.

Anh ta giới thiệu: “Đây là cô Yasuzaki Satiko ở Hội nghệ thuật Nhật

Bản. Cháu là phiên dịch”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.