NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 219

Hành lang dài và tối, những ánh mắt phẫn nộ. Anh đang dần dần nhìn

rõ mặt những người nằm trên giường sắt, những khuôn mặt quen thuộc.
Nhưng anh không muốn nhìn rõ. Anh gắng chớp mắt liên tục và rướn người.

Mặc kệ cơn đau, anh không thể đứng lại chờ đợi. Cái chết vừa xảy ra,

có lẽ vẫn còn kịp chặn đứng.

Quan Kiện nén đau, lại trèo lên xe đạp.

Dù ý chí không thắng nổi cơn đau thì ít ra cũng chặn được cơn đau

đang tấn công điên cuồng.

Đến cổng bệnh viện, anh vẫy được xe taxi, năm phút sau, dù đang rất

đau, anh cũng đã đến trước cửa Hoa Thanh Trì.

Xe chưa dừng hẳn anh đã ném cho tài xế hai mươi đồng rồi nhảy

xuống, chạy thẳng vào cửa Hoa Thanh Trì. Vùa đến bậc thềm thì anh ngã
lăn, và có lẽ khả năng chịu đau cũng đã cạn kiệt. Nhưng đúng vào lúc này
thì cơn đau lại dịu đi, đồng thời anh nhận ra có một người đang nằm vật
ngay bên cạnh.

Quan Kiện kinh hãi nhảy dựng dậy, ánh sáng cửa sổ hắt ra, cho thấy

đây là một người đàn ông trung niên, sau gáy có một vệt máu sẫm xỉn, cổ áo
sau gáy cũng loang lổ máu. Anh đưa tay gần mũi người ấy, thấy vẫn thở yếu
ớt.

Chiếc taxi đã phóng đi, ở Hoa Thanh Trì thì không có xe, chi nhánh Sở

công an thì ở xa nơi này. Rõ ràng là cảnh sát chưa kịp đến.

Nếu đúng là cái chết đang ở ngay trước mắt, thì nó đợi cảnh sát đến hay

sao?

Không nghĩ ngợi gì nữa, Quan Kiện chạy ào vào đại sảnh của Hoa

Thanh Trì.

* * *

Ở đại sảnh không có đèn, Quan Kiện lấy đèn pin ra. Ít lâu nay anh luôn

mang theo người chiếc đèn pin nhỏ. Bên phải là cầu thang xoáy trôn ốc đi
lên tầng trên, ở tầng trệt có một tuyến hành lang có lẽ rất sâu, hai bên hành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.