NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 264

50

Đ

ã hai đêm liền nằm mơ thấy chính mình nằm trên giường sắt, mình sắp

chết đến nơi.

Khi tổ nghiên cứu khoa học xuất phát để đi đến Viện mỹ thuật, Quan

Kiện mới nhận ra rằng hôm nay mọi người đều có mặt. Giáo sư Nhiệm đã
trở về vài hôm nay, hai thầy trò tuy vẫn nói chuyện với nhau nhưng rất xa
cách, ai cũng dễ dàng nhận ra điều này. Yasuzaki Satiko đã từ Nhật Bản trở
lại. Cô lẳng lặng bỏ về, ông Yamashita Yuuzi và Kikuchi Yuji rất bực tức,
trước giờ thí nghiệm tối nay, họ đã “nhốt” cô trong phòng, mắng mỏ gần
một giờ đồng hồ. Khi cô được “thả” ra, Toyokawa Takesi đã đến đón, an ủi
cô. Cô đỏ mặt, cúi đầu im lặng, chỉ lí nhí một tiếng “cảm ơn”. Quan Kiện
chờ cho Toyokawa Takesi đi rồi, anh hỏi cô: “Tiếng Nhật có cách nói “nhẫn
nhục gánh vác trọng trách” không?”.

Satiko gượng cười: “Thực ra em chẳng hề thấy “hổ thẹn” chút nào, chỉ

là chuyện vặt trong cuộc sống. Nếu nói là gánh vác nặng nề… thì em bì với
anh sao được?”.

Lúc đi qua hành lang ngầm, Quan Kiện lại bị đau như trước, anh cố

nghiến răng chịu đựng. Satiko đỡ anh, khẽ nói: “Mong sao thí nghiệm chóng
kết thúc, anh khỏi phải “nhẫn nhục gánh vác” nữa!”.

Quan Kiện hơi ngỡ ngàng, anh cảm thấy mình lại không muốn những

thí nghiệm hành xác này nhanh kết thúc.

Thực ra, các thí nghiệm ở nhà trưng bày số 4 này chẳng đâu vào đâu,

ngoài lần đầu tiên hơi có chút sáng sủa, những lần sau hầu như chẳng thu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.