NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 55

9

T

ừ phía hồ Chiêu Dương làn gió se lạnh ùa đến, mang theo thông tin về

mùa đông, thổi vào tâm can của những người sầu muộn; lúc này họ mới thấy
lòng mình đầy vết thương đau, và không che giấu nổi những âm thanh
nghẹn ngào sâu thẳm.

Hình như Quan Kiện nghe thấy những tiếng thút thít, anh kinh hãi

ngẩng đầu, thấy mây đen sà xuống rất thấp như có thể giơ tay với được.

Tai mình nhất định là có vấn đề. Nghĩa trang Vạn Quốc hôm nay vắng

tanh, chỉ có một mình mình, nếu có tiếng thút thít thì đó là lòng mình đang
khóc. Mọi cơ quan cảm giác của mình dường như đều rối loạn, cứ nhìn thấy
những thứ không nên nhìn, nghe thấy những thứ không nên nghe, cảm nhận
thấy những thứ không nên cảm nhận.

Kể từ khi Thi Di và Văn Quang ra đi, Quan Kiện lại ít nói như xưa.

Anh cố tránh xa đám đông, xa lánh các hoạt động của trường, hễ rỗi rãi anh
bèn đi xe buýt đến nghĩa trang Vạn Quốc, lặng lẽ ngồi bên mộ Thi Di.

Không hiểu sao anh luôn có cảm nhận rằng Thi Di chưa ra đi, đôi mắt

trong veo của nàng vẫn đang chăm chú nhìn anh. Nếu là người khác, chắc
cảm giác này sẽ khiến họ sợ hãi, nhưng Quan Kiện thì thật lòng đón nhận;
có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất để anh dịu bớt nỗi nhớ nhung. Ngồi bên nàng,
nỗi xót xa và cắn rứt sẽ vợi đi một chút: “Nếu mình không đi gặp cái gã Gia
Cát Thắng Nam gì đó để có được truyện tranh, thì Thi Di, dù vì nguyên nhân
gì, cũng sẽ gọi mình cùng đi đến khu nhà giải phẫu, và chắc sẽ không bị sát
hại. Nhưng nếu kẻ đó nhất quyết sát hại nàng thì tối hôm đó dù mình có ở
bên cạnh thì hắn (nam hoặc nữ) cũng sẽ tìm ra cơ hội khác để ra tay. Mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.