NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 57

Viển vông! Một giả thiết cực kỳ hão huyền!

Nhưng, khả năng dị thường của mình sau bao năm ngủ yên lại bất chợt

trỗi dậy, thì phải giải thích thế nào đây? Vô thức vẫn đang điều khiển mọi
hành vi của mình hay sao?

Nếu đúng thế, thì còn bi kịch nào thê thảm hơn cái chuyện này?

Nhưng dù sao Thi Di cũng đã rời bỏ thế gian, mình không bao giờ gặp

lại nàng nữa.

Chử Văn Quang cũng không thể cùng mình đùa vui.

Ý nghĩ này trỗi dậy vẫn khiến anh lệ rơi ướt áo.

Chợt có một tiếng thở dài ở phía sau anh.

Người này đã đến đây bao lâu rồi? Khi anh đang chìm trong suy tư,

bỗng cảm thấy phía sau có người, bèn quay lại. Đó là một người trung niên
vóc người cao và gầy, đang hơi khom lưng đứng đó, cúi đầu, hình như hành
lễ với tấm bia mộ của Thi Di.

“Với những người bình thường như chúng ta, mất đi người thân là nỗi

bất hạnh lớn nhất trong đời, tôi rất hiểu tâm trạng của anh lúc này”. Ông ta
nói rất văn vẻ, không giống như “người bình thường” chút nào, khiến Quan
Kiện cảm thấy ngượng nghịu. “Phần nhiều những người ở độ tuổi như tôi
đều đã trải qua nỗi đớn đau người thân ra đi, không những hiểu được chiều
sâu của nỗi đau mà còn hiểu rõ những nét mong manh chất chồng trong nỗi
nhớ nữa!”. Ông ta từ từ ngẩng đầu, đập vào mắt Quan Kiện trước hết là cặp
kính với chiếc gọng đen và to, phía sau nó là đôi mắt đầy vẻ phong trần và
rất thành khẩn. Quan Kiện cũng đã được coi là khá cao, nhưng khi ông ta
đứng thẳng người lên còn cao hơn anh nửa cái đầu, trông ông càng gầy hơn,
tuổi ông trạc gần năm mươi, mặt hốc hác hầu như không có mấy cơ thịt. Sắc
mặt ông rất trang trọng cung kính, nhưng không hiểu sao Quan Kiện lại cảm
thấy bên trong bộ âu phục màu đen được chọn lựa cắt may rất chỉn chu kia
có một nét cố chấp rất “rắn”.

Chắc chắn không phải ông ta ngẫu nhiên bắt chuyện với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.