NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 61

Ánh mắt Yamashita Yuuzi sáng quắc nhìn Quan Kiện. “Chắc anh rất

lấy làm lạ: Quan Kiện là một sinh viên… À, đương nhiên không chỉ là một
sinh viên, liệu có thể giúp gì cho chúng tôi, nếu nói ra thì hơi dài… Đó là lý
do khiến tôi chịu khó chờ đợi, và nhận ra nơi này là địa điểm tốt nhất để
chúng ta nói chuyện. Trong phong bì này là thư mời chính thức, có ghi rõ cả
các điều kiện”.

- Vậy là, hôm nay ông đã đi theo tôi?

- Đâu chỉ hôm nay? Tôi đã để ý anh mấy hôm rồi! – Rõ ràng là

Yamashita Yuuzi cho rằng phải bám theo anh là đương nhiên. – Tôi nhận ra
cuộc sống của anh mấy hôm nay hết sức đơn điệu, nếu không đến bệnh viện
thì đến đây ngồi thẫn thờ. Tôi không hề có ý chế nhạo anh. Hãy tin ở tôi, tôi
cũng từng bị mất người thân…

Nhưng mấy ai có thể thật sự hiểu cho nỗi khổ đau của tôi lúc này?

- Tôi đến đây không hoàn toàn chỉ vì đi theo anh… Vị nghệ nhân gốm

sứ bị giết cách đây năm năm là cha tôi, ông Yamashita Tsuneteru. – Ông ta
chỉ về hướng bắc. – Cha tôi an nghỉ ở khu Phong Tiết Viên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.