NƠI EM QUAY VỀ CÓ TÔI ĐỨNG ĐỢI - Trang 207

Hành vi ấy là không thể tha thứ được.

Không, trên thế gian này vốn chẳng có nơi nào để mình sống cả.

48

Bảy tuần sau khi người em trai chết.

Hôm ấy, Birdman và gia đình cùng đến nhà ông trẻ William ở Aberdeen.

Một ngày sương mù mờ mịt, trời rất lạnh. Birdman cùng bố mẹ và em gái
bước những bước nặng nề trên con đường lát đá dẫn ra đường quốc lộ. Ông
trẻ William bị xơ gan, bác sĩ điều trị nói ông sẽ không cầm cự được đến
mùa hè. Ông cũng gần chín mươi tuổi rồi, lại nghiện rượu thuộc loại vô đối,
những người xung quanh ông đều cảm thấy ông đã hết cách rồi. Cha
Birdman nói, muốn đến thăm lúc ông vẫn còn tỉnh táo, vì vậy cả nhà họ
cùng đi.

Ra tới đường quốc lộ, phải đi thêm nửa dặm nữa mới đến bến xe buýt.

Trời mưa lâm thâm, tầm nhìn mờ mịt như cảnh tượng trong mắt của

người già.

Lúc đợi xe ở bến, một người đàn ông luống tuổi vỗ nhẹ lên vai Birdman.

Birdman kinh ngạc nhìn người đó, ông ta đưa cho ông một mảnh giấy ngả
vàng. Ông nhận lấy đọc hàng chữ viết trên đó.

“Cùng Thượng Đế trải qua kiếp sống này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.