NƠI EM THUỘC VỀ - Trang 195

Đôi mắt xanh lam sáng rực của anh dán chặt lấy cô không rời. Hơi thở

của cô nghẹn lại trong cổ họng. Anh thật điển trai. Có vẻ như anh luôn
khiến cô bị tác động như vậy, và trông anh đặc biệt quyến rũ vào tối nay
trong chiếc áo choàng sẫm màu bằng vải poplin phù hợp một cách hoàn
hảo với bờ vai rộng, và cà vạt trắng như tuyết thắt lỏng lẻo nơi cổ áo. Mái
tóc vàng của anh lung linh dưới ánh nến. Ở gần anh tới mức này cũng khiến
mạch đập của cô tăng vọt. Lạy Chúa, Ophelia hy vọng mình sẽ không thể
hiện quá rõ những gì anh đã tác động tới cô.

Hẳn là anh không nhận thấy bất cứ điều gì khác thường khi cất tiếng hỏi,

“Nhưng có còn chỗ ngồi nào ở đó không, hay chúng đã bị chuyển hết tới
đây rồi?”.

Ophelia đã kiểm soát được hơi thở của mình. “Anh sẽ phải ngạc nhiên

với số ghế mẹ tôi tích trữ được đấy. Bà coi những bữa tiệc nhỏ là sự lãng
phí đối với tài năng của mình.”

Khi cô liếc nhìn chiếc đĩa đầy ụ của anh, anh liền cười toe toét và nói,

“Tôi vẫn chưa ăn trưa”.

“Thế chúng ta sẽ đi kiểm tra chứ?”
“Tại sao cô không lấy bữa tối của mình trước.”
“Tôi không đói.”
Anh nhíu mày. “Chúng ta chưa bao giờ có thời gian cải thiện vóc dáng

mảnh mai của cô, không phải sao?”

Anh đang trêu chọc, hay có lẽ không phải thế. “Anh thật sự nghĩ tôi quá

mảnh mai sao?”, cô vừa hỏi vừa nhìn xuống mình cùng một cái cau mày lo
lắng. “Cô thực sự không muốn biết tôi nghĩ gì về dáng vẻ của cô đâu.”

Ophelia lập tức đỏ mặt, có lẽ vì cô đã ngước lên và thấy ánh nhìn chằm

chằm của anh trở nên dịu dàng khi lướt qua ngực cô và xuống thấp hơn. Cô
nhanh chóng cầm chiếc xúc xích nhỏ được kẹp trong lớp vỏ bánh mỏng từ
một trong các món được bày trên bàn, sau đó chỉ cho anh đường tới phòng
ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.