NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 17

CHƯƠNG 3

Hai người đang ngồi ở bàn hội nghị dài nhìn cô đầy vẻ tò mò.
Còn gì nữa không? Cô tự hỏi. Hoài nghi, không ưa hay ghen tị?

Kathryn Dance là một chuyên gia nghiên cứu về cử chỉ (ngôn ngữ cơ

thể). Cô được trả lương để đọc suy nghĩ của người khác, nhưng thường thì
khó mà phân tích được những người thi hành pháp luật, do đó hiện tại cô
không thể biết chắc điều gì đang lướt qua trong tâm trí họ.

Hơn nữa, lúc này sếp của cô - Charles Overby không có mặt, nhưng

đang lượn lờ ở cửa ra vào chính là con robot Droid của ông ta. Và ông ta
vừa xuất hiện.

Bốn người bọn họ đang trong phòng quan sát thẩm vấn ở tầng trệt của

Cục Điều tra liên bang - Khu vực miền Trung Tây California, cách xa lộ 68
ở Monterey, gần sân bay. Một trong các căn phòng với ánh đèn lờ mờ ngăn
cách với phòng thẩm vấn bằng một tấm gương nhìn xuyên thấu mà không
một ai, từ những tên tội phạm non nớt tới những kẻ đầu sỏ tin rằng mục
đích của nó ở đó chỉ là để chỉnh cà vạt hay sửa lại đầu tóc.

Ở trong phòng là một nhóm người nghiêm túc, ăn mặc lịch sự. Người

đàn ông ở phía bàn - từng được giữ lại để phục vụ trong quân đội - là Steve
Foster. Ông ta đang mặc một chiếc áo vest đen bên ngoài áo sơ mi trắng.
Ông ta là người phụ trách những vụ điều tra đặc biệt cùng với phòng Hình
sự của Cục Điều tra California (CBI). Văn phòng chính ở Sacramento.
Kathryn, với chiều cao gần một mét bảy và cân nặng khoảng năm mươi tư
cân, không biết chính xác khi nào nên miêu tả ai đó “to lớn mà vụng về,”
nhưng Steve khá gần với mức đó. Ông ta có vầng trán rộng, tóc mái bạch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.