NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 276

“Anh làm ơn cho biết tên?”
“Chúa ơi, hắn đang tới đây.”

Hắn ngắt máy và tiếp tục đi xuyên qua công viên, thấy số lượng người

đang nói chuyện điện thoại, đứng thành từng nhóm phòng vệ đang tăng lên.
Một số người đi tách khỏi đường và chui vào các bụi cây, nhìn ra - như thể
trong một cảnh của một trong những bộ phim do công ty mẹ của công viên
giải trí này sản xuất: người vô tội sắp bị người ngoài hành tinh nuốt chửng.

Antioch nhanh chóng bước vội dọc theo con đường. Hắn sắp diễn lại

cảnh đó lần nữa, tới chỗ một gia đình khác và làm cho họ hoảng loạn, thì
người chồng đó đã nắm lấy cánh tay của hắn.

“Này!”

Ông ta trợn mắt, nói, “Này anh, anh có gia đình đang ở đây không?.”
“Có, họ đang ở trên trò tàu lượn Lốc Xoáy. Sao vậy?”
“Có khủng bố trong công viên. Khoảng năm, sáu tên. Chúng đang

chuẩn bị bắn hạ một vài chiếc tàu lượn.”

Người vợ khóc nức lên.
“Không!” Antioch nói. Hắn nhìn vào điện thoại. “Chết tiệt, anh nói

đúng. Vợ tôi. Đang nhắn tin. Trên CNN có đưa tin. Cảnh báo khủng bố.
Đánh bom liều chết trong công viên.”

“Đó là lý do vì sao có cảnh sát. Họ có mặt khắp mọi nơi.”

“Vậy mà họ không nói bất cứ điều gì!” Antioch phát cáu.
Hắn đã nghĩ sẽ phải lan truyền tin này thêm năm, sáu lần nữa nhưng,

không, không cần thiết nữa rồi. Những câu chuyện lan nhanh như dịch
bệnh. Một kẻ đánh bom, một tá. Những khẩu súng máy. Al Qaeda. ISIS.
Pakistan, Syria.

“Chúng ta phải làm gì đây? Làm sao để thoát ra?”

Antioch hét lên, “Tôi biết có một cách. Cổng chính. Họ không có lối

thoát hiểm nào, tôi nghe nói thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.