NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 274

Antioch quay đi.
A, thật tuyệt! Một hướng dẫn viên du lịch đi qua, đang giơ cao một

chiếc ô gấp để cho đoàn của anh ta có thể nhìn thấy. Khoảng sáu mươi học
sinh, đến từ một trường tư ở Ohio, theo như những chiếc áo thun đồng phục
của chúng cho thấy.

Hắn định nói chuyện với trưởng đoàn nhưng hắn không cần phải nói

gì cả. Người vợ của cặp đầu tiên nói, “Anh đã nghe tin gì về khủng bố ở
trong công viên này chưa? Anh có biết chỗ nào an toàn không?.”

Người hướng dẫn viên chớp mắt, hạ thấp chiếc ô. “Không, ý chị là

sao?.”

Lời nói lan tới chỗ đám học sinh như lửa cháy khắp đám bụi khô ở

California. “Khủng bố.” Vài nữ sinh trong đoàn bắt đầu khóc. Một vài nam
sinh cũng thế. Những cuộc điện thoại khẩn. Tin nhắn và gọi thoại.

Antioch hổn hển nói thêm, “Trong công viên này. Hắn đã đâm vào

cổng. Kẻ đánh bom liều chết. Nhưng hắn cũng có cả súng. Có thể có nhiều
hơn một người.” Hắn giơ điện thoại lên làm bằng chứng.

Ôi, những tiếng khóc, tiếng la hét tuyệt vọng của những đứa trẻ vị

thành niên.

Con Quỷ thấy hài lòng.

Giờ đây đã có một đám đông với số lượng đủ lớn ở khu vực này trong

công viên. Mọi người không biết phải đi đâu. Tất cả đều đang bàn tán, xem
điện thoại, gọi điện hoặc nhắn tin. Đi tìm những đứa trẻ.

Và tìm kiếm xem ai đang đeo ba lô có bom, mặc một chiếc áo vest

chứa đầy thuốc nổ, mang một khẩu súng máy và súng chống tăng RPG.

Một người đàn ông xông thẳng tới một viên cảnh sát đang cầm một

trong những tờ nhận diện và chất vấn anh ta. Những người khác cũng lao
vào.

“Các anh đang xử lý kiểu quái quỷ gì thế?”
“Tại sao không có bất kỳ thông báo nào hết?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.