NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 394

“Đó là chuyện thường gặp của cảnh sát,” Michael nói. “Dù đôi khi nó

không đi đến kết quả gì, thì anh vẫn cứ phải làm.”

Vậy máy tính của Prescott là một sự thất bại. Nhưng rồi Kathryn hỏi,

“Còn chiếc điện thoại của nghi phạm thì sao?.”

Chiếc điện thoại mà hắn đã đánh rơi trong khi bị truy đuổi ở Quận

Cam.

“Đó là một chiếc điện thoại trả trước mua ở Chicago.”
“Giống như chiếc mà hắn đã dùng ở khu vực thảm họa Trung tâm Bay

View để dẫn dụ cảnh sát vào suy nghĩ rằng kẻ giết người đang đi tới bến tàu
Fisherman.”

Jon nói thêm, “Anh đoán là cứ vài ngày hắn lại đổi một điện thoại.

Chiếc này chỉ có vài tin nhắn trong đó. Gửi và nhận một chiếc trả trước với
điểm mua ở California.” Anh tham khảo những ghi chú của mình. “Tin
nhắn đến: ‘Rất hài lòng cho tới giờ. Đợt thứ hai đang tiến hành’. Tin nhắn
đi: ‘Tốt. Cảm ơn’. Tin nhắn đến: ‘Tiếp theo là gì?’ Tin nhắn đi: ‘Đang dọn
dẹp. Tất cả sẽ ổn. Sẽ giữ liên lạc”’.

“Chà,” Kathryn nói khẽ.
Michael đang gật đầu. “Đó là câu trả lời của chúng ta.”

Cô đáp, “Chắc thế rồi.”
Jon thắc mắc, “Xin lỗi? Ý hai người là sao?.”
Cô giải thích, “Nghi phạm của chúng ta là một tay chuyên nghiệp.

Hắn đang làm việc cho ai đó.”

Kathryn sau đó gọi điện cho TJ Scanlon, đưa cho cậu ta số của chiếc

điện thoại ở California và yêu cầu liên hệ với nhà cung cấp dịch vụ xem
liệu nó còn hoạt động không.

“Tôi sẽ làm ngay, thưa sếp.”
Sau đó, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô. Cô cân nhắc nó. Ý kiến

hay. Cô nói với Michael, “Anh còn giữ những bức hình của Jane Doe,
người mà chúng ta nghĩ là đã bị nghi phạm giết không?.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.