NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 455

Người cảnh sát thả chiếc điện thoại vào một túi gắn cùng với chuỗi thẻ

lưu ký. Anh ta ký vào đó và đặt chiếc túi được niêm phong vào một thùng
nhựa lớn giống với cái giỏ đựng đồ giặt.

Kathryn nhìn xuống một luận thuyết về luật tịch thu tài sản.

“Ông ta đã gặp nghi phạm như nào nhỉ?” Kathryn nói lớn một cách

phân vân. “Ông ta nói cách đây vài năm.”

Batillo nói, “Tôi nhìn thây một vài tin nhắn về ‘buổi biểu diễn súng’.

‘Thích nói chuyện về vũ khí với cậu”’.

“Và tôi tìm thấy đạn, tôi nghĩ ông ta đã nói về nó. Một băng mười hai

li và hai băng hai mươi ba li. Có đề ‘Súng và Đồ Thể thao Arlington
Heights’ trên nhãn.”

“Chicago,” Kathryn nói.
Michael nói một cách kỳ quặc, “Khó tìm đấy. Sáu triệu người.”
“Chúng ta có tài liệu về triển lãm súng. Đạn. Những chiếc điện thoại.”

Cô nhún vai và nở một nụ cười. “Em biết là mò kim đáy bể. Rất gần với
‘Họa vô đơn chí’. Nhưng nó không có nghĩa rằng không có kim ở đó.”

Bốn mươi phút sau cô quay trở lại phòng của mình, lướt qua những

tấm hình hiện trường vụ án về vụ tự sát của ông Otto Grant -phần còn lại
của báo cáo phải chờ ít nhất một hoặc hai ngày nữa mói có - và xem xét
làm sao để thu hẹp lại nhiệm vụ tìm kiếm nghi phạm trong Thành phố của
Gió này, hoặc bất cứ nơi nào hắn có thể ở. Hết trang này đến trang kia…
Kathryn thấy bản thân đang nhìn chằm chằm vào những bức hình của
Prescott và người phụ nữ mà hắn đã ám sát, nằm dưới ánh đèn để có những
bức hình làm bằng chứng về cái chết. Giá như cô có thể để mắt của mình
như của họ trong một khoảnh khắc ngắn trước khi họ trừng mắt, và bóng
đen bao trùm.

Để bắt được một cái nhìn thoáng qua của kẻ đã làm điều này.
Mày là ai? Mày có quay trở về nhà của mày ở Chicago, hay nơi nào đó

không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.