NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 453

để đi vệ sinh. Nệm được phủ bằng một tấm vải màu xám. Chiếc chăn có
một màu hồng trông thật khác thường.

“Thi thể đâu?” Michael hỏi một trong những cảnh sát.

“Ở đằng kia, thưa anh.”
Họ đi vào phòng ngủ phía sau, nội thất cũng sơ sài. Ông Otto Grant,

bốc mùi và cáu ghét, nằm ngửa phía trước một cửa sổ đang mở. Ông ta đã
treo cổ lên một thanh xà trên trần nhà. Đội y tế đã tháo dây ni lông và hạ thi
thể xuống sàn, có lẽ cố gắng để cùm sống ông ta, nhưng sắc mặt tái mét và
chiếc cổ dài ra nói cho cô biết rằng ông Grant đã chết rất lâu trước khi họ
tói.

Cửa sổ được mở rộng. Cô cho rằng ông ta đã chọn cách chết như vậy

vì ở vị trí đó, ông ta có thể nhìn toàn bộ những ngọn đồi êm đềm ở đằng xa,
một vài cây hoa mộc lan và cây sồi gần đó, một cánh đồng rau vừa nảy
mầm. Nhìn cảnh đó trong khi tầm nhìn của bạn trở nên tối sầm lại và con
tim bạn ngừng đập còn tốt hơn là nhìn một bức tường với tấm lợp trầy
xước.

“Michael? Kathryn?”
Với một cái nhìn lần cuối vào người đàn ông đã gây ra quá nhiều nỗi

đau cho quá nhiều người, Michael và Kathryn bước ra phòng khách để gặp
đội trưởng Đội Khám nghiệm Hiện trường, đang mặc một bộ quần áo liền
và đội mũ.

“Chào Carlos,” Kathryn nói.

Sĩ quan của Đội Khám nghiệm Hiện trường, Carlos Batillo, một người

Latinh mảnh khảnh, gật đầu chào. Anh ta bước tới bàn chơi bài mà ông
Grant đã dùng làm bàn làm việc của mình. Trên đó có chiếc máy tính của
người đàn ông này và một bộ định tuyến di động. Trên màn hình máy tính
vẫn đang mở trang blog của ông ta, bài đăng mà Kathryn đã đọc cho
Michael trên đường lái xe tới đây.

“Tìm thêm được gì trên đó không?” Michael hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.