NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 451

Nhóm Lập Quốc

*

ban hành luật cho phép chính phủ lấy đất của công

dân với điều kiện họ phải “BỒI THƯỜNG THÍCH ĐÁNG” cho việc đó.
Tôi là một người Mỹ và là một người yêu nước, và đây là đất nước tuyệt
vời nhất trên trái đất này nhưng các bạn có nghĩ rằng Thomas Jefferson sẽ
cho phép lấy tất cả tài sản này và rồi tranh cãi về giá trị không? Dĩ nhiên là
không. Bởi vì, ÔNG ẤY là một người lịch lãm và là một học giả.

Tôi đã được bồi thường tương đương với mảnh đất được dùng để chăn

thả chứ không phải trồng trọt. Dù cho nó là một nông trại trồng rau và
không hề có gia súc trong phạm vi hàng cây số. Tôi đã phải bán đi phần đất
còn lại vì không có tiền trang trải cho chi tiêu.

Sau khi trả hết các khoản thế chấp tôi còn lại 150 nghìn đô. Con số đó

dường như là một khoản kếch xù nhưng rồi tôi phải trả hóa đơn thuế lên tới
70 nghìn đô!! Chỉ là vấn đề thời gian cho tới khi tôi trở thành người vô gia
cư.

Vậy đấy, giờ thì các người biết những gì tôi đã làm. Tôi đã KHÔNG

trả tiền thuế. Tôi dùng tất cả những đồng xu cuối cùng và đưa cho một
người mà tôi đã gặp cách đây vài năm trước. Một chiến binh tìm kiếm vận
may, có thể gọi như vậy. Nếu các người phân vân ai là người có tội cho
những gì xảy ra ở quán bar Solitude Creek và Trung tâm Bay View và cả
bệnh viện, hãy nhìn vào gương đi. CHÍNH CÁC NGƯỜI! Có lẽ lần tới các
người sẽ nghĩ kỹ hơn mỗi khi đánh cắp phần linh hồn của một người, trái
tim của ông ấy, kế sinh nhai của ông ấy, sự bất tử của ông ấy sẽ đi tìm phần
lương tâm trong chính các người.

Kathryn nói, “Hết rồi.”

“Phù. Thế là đủ rồi.”
“Một trăm năm mươi nghìn đô cho việc này. Chẳng trách vì sao nghi

phạm của chúng ta có thể chi trả cho đôi giày Vuitton.”

Họ cùng im lặng một lúc.

“Em không thể thông cảm nhưng em gần như muốn vậy,” Michael

nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.