NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 463

Chiếc điện thoại bàn vang lên và hắn chộp lấy nó, đôi mắt vẫn dán vào

đám tảo biển đang đung đưa, quá chân thực như thể nó đang nổi trong
phòng xung quanh hắn.

Nhân viên lễ tân báo rằng một người tên Fred Johnson đã tới.

“Cảm ơn. Hãy đưa ông ấy lên.” Đang phân vân tại sao lại là cái tên đó.
Một vài phút sau Christopher Jenkins xuất hiện ở cửa.
Antioch để ông chủ của mình bước vào. Một cái bắt tay và khi cửa

đóng lại, là một cái ôm.

Hắn đáp lại một cách nhẹ nhàng.
Người có tên Jenkins, đúng là giống March ở điểm gì đó, ngoài năm

mươi tuổi, vai rộng, người chắc nịch - thấp hơn khoảng ba mươi phân so
với nhân viên của mình - và làn da rám nắng. Mái tóc màu vàng, cắt sát và
ép vào hộp sọ. Giống vẻ ngoài của một người lính vì ông ta từng ở trong
quân đội. Ông ta liếc nhìn chiếc đầu cạo trọc của March.

“Hừm.”

“Bắt buộc.”
“Trông được đấy.”
Christopher không thực sự nghĩ vậy, Antioch có thể nhìn ra, nhưng

ông ta chưa từng chê một lời nào về ngoại hình của nhân viên yêu quý của
mình. Đối với Antioch, Chirstopher dường như không già hơn là mấy so
vói cách đây sáu năm khi hai người gặp nhau. Ông ta trông nặng nề hơn,
cường tráng hơn. Chirstopher có con Quỷ của chính ông ta, nhưng nó
không phải là của Antioch. Tích lũy tiền chính là điều làm hài lòng con
Quỷ của Chirstopher. Dù là mua một chiếc Ferrari cho bản thân hay đưa
nhân viên ra ngoài ăn một bữa tối trị giá cả nghìn đô hay tìm một món đồ
trang sức hiệu Cartier… là những gì giúp kiểm soát con Quỷ của ông ta.

Kỳ quặc, cách mà những sự ép buộc tương ứng của họ hoạt động.

Cộng sinh.

“Carole gửi lời chào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.