NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 472

TJ bước lên bậc hiên thấp, rồi bước sang một bên. Họ nghe thấy tiếng

hộp thư mở. Một nụ cười nhẹ, có lẽ là trước cái gì đó mà cậu ta vừa nhận
được - hoặc không nhận được. Sau đó là tiếng những bước chân cứng cỏi
trên ván gỗ màu đỏ, di chuyển tới phía trước cửa.

Tiếng chìa tra vào ổ khóa.

Rồi… không có gì hết.
Jenkins quay lại, cau mày. Antioch siết chặt cây búa hơn. Hắn nhìn lén

ra bên ngoài qua tấm rèm cửa sổ. Hắn đang nhìn chằm chằm vào hiên nhà
trống không.

“Chuồn thôi!” Antioch nói khẽ một cách nghiêm khắc. “Ngay!.”

Jenkins nhíu mày nhưng vẫn đi theo March theo bản năng. Họ chỉ vừa

lùi trở lại phòng khách được khoảng một mét thì có đến năm, sáu cảnh sát
thuộc Phòng Cảnh sát trưởng Quận Monterey, trong bộ đồ tác chiến, tràn
vào bên trong từ đằng sau đám rèm bằng hạt ở lối vào nhà bếp. “Giơ tay lên
nơi chúng tôi có thể nhìn thấy chúng! Nằm sấp xuống, nằm sấp xuống!
Ngay!.”

Và cửa trước bị đạp tung vào phía trong. Hai cảnh sát tác chiến khác

cũng ập vào. Scanlon, tay cầm vũ khí, theo sát phía sau.

“Chúa ơi!” Christopher khóc. “Không, không, không….”

Antioch lùi lại, giơ tay lên, và dần khuỵu xuống. Christopher cũng vừa

định làm theo nhưng hai tay ông ta buông thõng hai bên, như thể để ổn định
bản thân khi ông ta gục xuống.

Antioch nhìn vào mắt ông ta. Hắn từng nhìn thấy biểu hiện này trước

đó. Ánh mắt không hề thách thức. Nó là sự cam chịu. Và hắn biết điều gì
sắp đến.

Hắn nói với Christopher một cách bình tĩnh, “Không, Chris.”

Nhưng những gì sắp xảy ra là lẽ dĩ nhiên.
Một khẩu súng lục nhỏ đang nằm trong lòng bàn tay rám nắng của

người đàn ông đó, được rút ra một cách thong thả từ túi hậu của ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.