NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 485

“Từ khi tôi mười một tuổi.” Hắn liếm môi. “Và tôi đã giết nạn nhân

đầu tiên của mình. Serena. Tên của cô ấy là Serena. Và tôi vẫn thấy hình
ảnh cô ấy mọi ngày. Mỗi ngày.”

Kathryn che giấu sự ngạc nhiên của mình - cả vì ý nghĩ về một người

phạm tội giết người từ độ tuổi ấy, và vì vẻ đăm chiêu của hắn khi nói với
cô.

Mười một tuổi. Lớn hơn Maggie một tuổi, ít hơn Wes một tuổi.
“Tôi từng sống với bố mẹ, ở ngoại ô thành phố Minneapolis. Một thị

trấn nhỏ. Rất tốt đẹp. Bố tôi là một người bán hàng, mẹ tôi làm việc trong
bệnh viện. Cả hai đều bận rộn. Tôi toàn ở một mình. Bị nhốt trong nhà
nhưng không sao. Tôi không muốn quá nhiều sự quan tâm từ họ. Tôi là một
người cô độc. Tôi thích cuộc sống đó hơn. À, vũ khí mà tôi đã dùng để giết
Serena là một khẩu SMG

*

.”

Chúa ơi, Kathryn nghĩ. “Đó là một khẩu súng máy, đúng không? Anh

có nó từ đâu?.”

Nhìn chằm chằm. “Tôi bắn cô ấy năm phát và tôi không thể diễn tả

được sự thoải mái mà tôi đã cảm nhận được.” Một lần nữa lướt qua khuôn
mặt cô. Xuống bắp tay cô. Hắn tập trung vào bàn tay cô. Cô mừng vì chúng
không được sơn. Cô cảm thấy như thể hắn đã chạm vào cô. “Serena. Có
mái tóc đen. Ngoại hình của một cô nàng người Latinh. Tôi đoán cô ấy hai
mươi lăm tuổi. Lúc mười một tuổi, tôi không biết nhiều về tình dục. Nhưng
tôi cảm nhận được điều gì đó khi tôi ngắm nhìn Serena.”

Ngắm nhìn, Dance ghi nhận. Đó là điều hắn thích.
Sự hoài niệm đã nảy nở thành niềm vui khi nhớ lại sự việc. Lúc đó hắn

có bị phát hiện? Bị tống vào trại giáo dưỡng? Không có gì hiện ra trên cơ
sở dữ liệu tội phạm NCIC. Những hồ sơ về phạm nhân thanh thiếu niên
thường bị niêm phong.

“Ồ, tôi đã cảm thấy tội lỗi. Tội lỗi kinh khủng. Tôi sẽ không bao giờ

tái phạm nữa, tôi thề.” Một nụ cười nhạt. “Nhưng ngày hôm sau tôi quay
lại. Và tôi lại giết cô ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.