NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 486

“Tôi xin lỗi? Anh đã giết…”
“Cô ấy, Serena. Lần này tôi bớt hèn hơn. Tôi thực sự muốn giết cô ấy.

Tôi tốn hai mươi phát. Nạp đạn và bắn cô ấy thêm hai mươi lần nữa.”

Kathryn đã hiểu. “Đó là một trò chơi điện tử.”
Hắn gật đầu. “Đó là trò chơi bắn súng góc nhìn thứ nhất. Cô biết trò

đó không?.”

“Có.” Bạn theo dõi trò chơi từ góc nhìn của một nhân vật, vượt qua

các bàn, thường là với một khẩu súng hoặc một loại vũ khí khác và sẽ giết
đối thủ hoặc các sinh vật.

“Ngày tiếp theo tôi lại trở lại vào trong thế giới trò chơi. Và tôi cứ tiếp

tục quay lại. Tôi giết cô ấy hết lần này tới lần khác. Và Troy cả Gary, hàng
trăm người khác, hết giờ này sang giờ khác, bám theo họ và giết họ. Những
gì lúc đầu chỉ là một sự bốc đồng dần trở thành một sự thúc ép. Đó là cách
duy nhất để chế ngự con Quỷ trong tôi.”

“Con…?”
Hắn nhìn cô, một lúc lâu. Tự đấu tranh. “Vì chúng ta đã hiểu về nhau,

cô và tôi, tôi muốn chia sẻ. Tôi đã nói về điều này trước đó. Tôi đã thay đổi
ý định.”

“Tôi nhớ.”
Đó là thứ duy nhất đã giữ… đã giúp tôi bình tĩnh…
“Con Quỷ,” hắn nói. Và giải thích. Đó là cách diễn tả của hắn đối với

sự thôi thúc không thể cưỡng lại được để thứ gì đó làm thỏa mãn hắn,
chấm dứt cơn ngứa và lấp đầy cơn đói. Trong trường hợp của hắn, đó là
ngắm nhìn sự chết chóc, thương tích và máu me. Hắn nói tiếp, “Những trò
chơi… Chúng đã khiến tôi bớt bồn chồn. Khiến tôi cực khoái.”

Chu kỳ nghiện truyền thống, Kathryn nhận thấy.
“Thêm nữa,” hắn nói khẽ. “Ngày càng nhiều. Tôi cần nhiều hơn nữa.

Những trò chơi trở thành cuộc sống của tôi. Tôi có mọi trò mà mình có thể,
tất cả các nền tảng. PlayStation, Nintendo, Xbox, mọi thứ.” Hắn nhìn cô,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.