NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 138

CHƯƠNG 27

VỚI TƯ CÁCH một cảnh sát hay chuyên gia tâm lý, tôi chưa bao giờ
gặp khó khăn với việc cười vào những nỗi thất vọng của bản thân. Lần
này vượt qua trở ngại khó hơn nhiều. Soneji đã qua mặt chúng tôi ở
khu Nam, ở Florida, và Carolina. Chúng tôi vẫn chưa giành lại được
Maggie Rose. Chúng tôi không biết con bé còn sống hay đã chết.

Sau khi bị Cục thẩm vấn suốt năm giờ, tôi được cho lên máy bay

đưa tới Washington, nơi tôi nhận được những câu hỏi y hệt từ chính
phòng mình. Một trong những người thẩm vấn cuối cùng là Trưởng
phòng thanh tra Pittman. Jefe xuất hiện lúc nửa đêm. Ông ta đã tắm
rửa và cạo râu để chuẩn bị cho cuộc gặp đặc biệt của hai người.

“Anh trông tơi bời hoa lá quá,” ông ta nói với tôi. Đó là câu đầu

tiên tuôn ra từ miệng ông ta.

“Từ sáng qua tới giờ tôi chưa chợp mắt chút nào,” tôi giải thích.

“Tôi biết mình trông thế nào. Cho tôi biết điều gì đó mà tôi chưa biết
đi.”

Ngay khi chưa nói hết câu, tôi đã biết đó là một sai lầm. Thường

thì ít khi tôi nói hớ và liều như thế này, nhưng bây giờ thì tôi đang
chệnh choạng, mệt mỏi và nhìn chung là không được tỉnh táo.

Jefe ngồi trên một trong những chiếc ghế kim loại trong phòng

họp riêng, người ngả về phía trước. Khi ông ta cất tiếng, tôi có thể
trông thấy những chiếc răng vàng trong miệng ông ta. “Chắc chắn rồi
Cross. Tôi sẽ phải gạt anh ra khỏi đội xử lý vụ bắt cóc. Dù đúng hay
sai, cánh báo chí đang đưa ra rất nhiều thông tin gây rối tung về anh,
và về chúng tôi. FBI không nhận chút trách nhiệm nào. Thomas Dunne

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.