NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 160

CHƯƠNG 32

MAGGIE ROSE đang ở giữa màn đêm đặc quánh.

Con bé không biết mình đã ở trong bóng tối được bao lâu. Nhưng

chắc là rất lâu rồi. Nó không thể nhớ lần gần nhất nó ăn là khi nào.
Hoặc lần gần nhất trông thấy hay nói chuyện với người nào đó, trừ
những tiếng nói bên trong đầu nó.

Nó ước rằng ngay bây giờ có người nào đó xuất hiện. Nó giữ suy

nghĩ ấy trong đầu suốt nhiều giờ.

Con bé thậm chí còn ước bà già kia sẽ quay lại và hét vào mặt nó.

Nó bắt đầu tự hỏi tại sao nó bị trừng phạt; tự hỏi nó đã làm điều gì sai
ghê gớm đến thế. Phải chăng nó đã hư và đáng phải chịu toàn bộ
chuyện này? Maggie bắt đầu nghĩ rằng chắc hẳn bản thân phải là
người xấu nên tất cả những chuyện tồi tệ này mới xảy ra.

Bây giờ Maggie Rose không thể khóc nữa. Ngay cả khi muốn thì

nó cũng không thể. Nó không thể khóc thêm nữa.

Rất nhiều lúc con bé nghĩ rằng mình đã chết. Bây giờ Maggie

Rose hầu như không cảm nhận được gì. Rồi nó tự cấu mình thật mạnh.
Thậm chí tự cắn mình. Một lần nó tự cắn ngón tay cho tới khi bật máu.
Nó nếm vị máu ấm của chính mình và quái gở thay, con bé lại thấy
thật tuyệt. Thời gian nó trải qua trong bóng tối dường như kéo dài mãi
mãi. Bóng tối giống như một căn buồng bé xíu và chật chội. Con bé...

Rồi đột nhiên Maggie Rose nghe thấy những giọng nói bên

ngoài. Nó không thể nghe đủ rõ để hiểu nội dung câu chuyện, song dứt
khoát là có nhiều giọng nói. Bà già chăng? Chắc chắn là thế. Maggie
Rose muốn hét lên gọi ra bên ngoài nhưng nó sợ bà già. Tiếng hét,
những lời đe dọa đáng sợ của bà ta và những âm thanh rin rít còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.