NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 162

CHƯƠNG 33

ĐÊM MƯỜI MỘT THÁNG GIÊNG, Gary an toàn và ấm áp trong tầng
hầm của hắn. Không ai biết hắn đang ở dưới này, nhưng trong trường
hợp Missy tọc mạch vô tình mở cửa tầng hầm, hắn sẽ chỉ cần bật chiếc
đèn bàn trên bàn thợ lên là xong. Hắn đang tính hết mọi khả năng.
Thêm một lần cân nhắc kỹ càng nữa.

Soneji cảm thấy ám ảnh một cách dễ chịu bởi ý tưởng giết Missy

và Roni, nhưng hắn nghĩ rằng giờ thì hắn chưa làm việc ấy. Nhưng chỉ
tưởng tượng thôi cũng đã rất sinh động. Cũng có một kiểu đơn giản
nhất định để giết cả gia đình mình. Hình dung việc ấy chẳng đòi hỏi
nhiều trí tưởng tượng, song tác động của nó sẽ rất mạnh. Một cơn ớn
lạnh sẽ lan khắp khu dân cư ngoại ô thanh bình và gàn dở này. Tất cả
những gia đình khác làm việc đáng mỉa mai nhất - khóa cửa nhà họ
lại, tự giam mình trong nhà.

Đến khoảng nửa đêm, Soneji nhận ra rằng gia đình nhỏ của hắn

đã đi ngủ mà không có hắn. Thậm chí không ai bận tâm đến việc gọi
xuống tầng hầm. Họ chẳng quan tâm. Một tiếng gầm trống rỗng vang
lên trong đầu hắn. Hắn cần chừng sáu viên thuốc Nuprin để ngăn
những âm thanh ấy trong chốc lát.

Có lẽ Soneji sẽ tặng một mồi lửa cho căn nhà nhỏ hoàn hảo trên

đại lộ trung tâm này. Đốt nhà là việc tốt cho linh hồn. Hắn đã từng làm
việc ấy; hắn sẽ làm lần nữa. Chúa ơi, cả đầu Soneji đau như bị ai đó
nện bằng cuốc chim vậy. Phải chăng hắn đang có trục trặc gì đó về sức
khỏe? Liệu lần này hắn có phát điên lên không?

Soneji cố gắng nghĩ về Đại Bàng Cô Độc - Charles Lindbergh.

Nhưng việc ấy cũng không có tác dụng. Trong tâm trí mình, hắn trở về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.