NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 164

“Tôi hy vọng là ngược lại.” Soneji mỉm cười đầy dễ chịu. “Ai đó

đã gọi và thông báo tình trạng tính tiền điện quá mức.”

Vivian Kim nhăn mặt và lắc đầu. Trên chiếc vòng cổ làm bằng da

chưa thuộc của cô có một tấm bản đồ Hàn Quốc bé xíu. “Tôi không
gọi ai cả. Tôi biết chắc là mình đã không gọi cho PEPCO.”

“Vâng, người nào đó đã gọi cho chúng tôi, thưa cô.”
“Hãy quay lại vào một lần khác,” Vivian Kim nói với hắn. “Có

khi bạn trai tôi gọi điện. Anh sẽ phải quay lại sau. Tôi xin lỗi.”

Gary nhún vai. Chuyện này thật vui. Hắn không muốn kết thúc.

“Tôi cho là thế. Cô có thể gọi lại cho chúng tôi nếu muốn,” hắn nói.
“Lại tiếp tục theo lịch. Nhưng đó vẫn là tính tiền quá mức. Cô đã trả
quá nhiều.”

“Được rồi. Tôi nghe anh. Tôi hiểu.”
Vivian Kim từ từ kéo xích cửa và mở cánh cửa ra. Gary bước vào

trong căn hộ. Hắn lôi một con dao săn dài từ trong áo khoác đồng
phục ra.

Hắn chĩa thẳng dao vào cô. “Đừng hét. Đừng có hét, Vivian.”
“Làm thế nào mà anh biết tên tôi?” cô hỏi. “Anh là ai?”
“Đừng có cao giọng, Vivian. Không có lý do nào để sợ... Tôi

từng làm việc này rồi. Tôi chỉ là tên cướp bình thường đến nhà cô
thôi.”

“Anh muốn gì?” Nữ giáo viên bắt đầu run rẩy.
Gary nghĩ một giây trước khi trả lời câu hỏi chứa đựng sự sợ hãi.
“Chắc là tôi muốn gửi một thông điệp nữa qua truyền hình. Tôi

muốn có danh tiếng mà mình rất đáng được hưởng. Tôi muốn trở
thành người đàn ông đáng sợ nhất nước Mỹ. Đó là lý do tôi làm việc ở
thủ đô. Tôi là Gary. Cô quên tôi rồi phải không, Viv?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.