NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 166

đầu tiên ở bên phải hành lang. Tôi cố gắng giữ cho bản thân bình thản
khi ở trong căn phòng này. Nhưng không thể làm được điều ấy.

Phòng ngủ của Vivian Kim được bài trí đẹp mắt. Rất nhiều ảnh

đen trắng chụp gia đình cùng các bức tranh nghệ thuật tinh tế chiếm
phần lớn diện tích tường. Một chiếc đàn violin cổ treo trên tường. Tôi
không muốn nhìn vào lý do khiến mình có mặt ở đây. Nhưng rốt cuộc
tôi cũng phải làm việc ấy.

Vivian Kim bị một con dao săn dài ghim chặt xuống giường. Con

dao đâm xuyên qua bụng cô. Cả hai bầu vú của cô đã bị cắt bỏ. Lông
ở vùng kín đã bị cạo sạch.
Hai mắt cô trợn ngược lên, như thể vào
những thời khắc cuối cùng trong đời, cô đã trông thấy thứ gì đó ngoài
sức tưởng tượng hay không thể lý giải nổi.

Tôi để cho hai mắt mình quét quanh phòng. Tôi không thể nhìn

vào cơ thể bị cắt xẻo của Vivian Kim mà chằm chằm nhìn một vệt
màu sáng trên sàn. Nó khiến tôi nghẹt thở. Từ lúc lên đây chưa ai nói
gì. Chưa ai nhận thấy manh mối quan trọng nhất. May mắn là chưa ai
làm dịch chuyển bằng chứng này.

“Xem chỗ này đi.” Tôi chỉ cho Sampson.
Chiếc giày thứ hai của Maggie Rose đang nằm trên sàn phòng

ngủ của Vivian Kim. Kẻ giết người đã để lại thứ mà các nhà bệnh học
gọi là “những chi tiết nghệ thuật”. Lần này hắn đã để lại một dấu hiệu
công khai - dấu hiệu của các dấu hiệu. Khi cúi người trên chiếc giày
của con bé, người tôi run lên. Đây là trò hài hước tàn bạo nhất ở hiện
trường. Chiếc giày hồng, tương phản ghê gớm với hiện trường đẫm
máu.

Gary Soneji đã ở trong phòng ngủ này. Soneji cũng là kẻ đã thực

hiện những vụ giết người ở khu nhà giá rẻ. Hắn là “thứ đó”. Và hắn đã
trở lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.