NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 167

CHƯƠNG 35

THỰC TẾ LÀ Gary Soneji vẫn đang ở Washington. Hắn đang chuyển
tải các thông điệp theo một cách đặc biệt tới những người hâm mộ
mình. Bây giờ đã có sự khác biệt. Tên bắt cóc cũng đang trêu đùa
chúng tôi. Sampson và tôi được lệnh điều động của Jefe: chúng tôi có
thể tham gia xử lý vụ bắt cóc miễn là việc ấy có mối liên hệ với các
cuộc điều tra án mạng khác. Chắc chắn là có rồi.

“Hôm nay là ngày nghỉ của tụi mình, thế nên hai thằng phải vui

vẻ,” Sampson nói với tôi khi cả hai cùng cuốc bộ theo những con phố
ở khu Đông Nam. Hôm nay là ngày mười ba tháng Giêng. Lạnh như
cắt. Gần như ở góc phố nào người ta cũng đốt lửa sưởi trong các thùng
rác. Tóc gáy một gã trai có chữ TIÊN SƯ MÀY được viết bằng dao
cạo. Chính xác là tâm trạng của tôi lúc này.

“Thị trưởng Monroe không gọi điện thêm nữa. Không ra thông

báo gì,” tôi nói với Sampson. Tôi nhìn hơi thở của mình tạo nên
những đám mây nhỏ lơ lửng trong bầu không khí lạnh buốt.

“Thấy chưa, trong cái rủi có cái may,” cậu ta nói bâng quơ. “Ông

ta sẽ trở lại khi chúng ta bắt được ‘Thứ Đó’. Ông ta sẽ có mặt để nhận
những lời ca tụng mà lẽ ra là dành cho bọn mình.”

Chúng tôi vừa bước vừa bông đùa về tình hình hiện tại, bông đùa

lẫn nhau. Sampson đọc rap bằng lời của những bản nhạc pop - việc
cậu ta rất hay làm. Sáng hôm nay là bài “Bởi chúng ta đã tìm thấy tình
yêu”. Ban nhạc Heavy D & The Boyz. “Đẩy anh lên, đẩy anh lên, em
là cây mao lương hoa vàng của anh,” Sampson cứ lặp đi lặp lại, như
thể những lời bài hát sẽ mang lại ý nghĩa cho vạn vật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.