NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 169

“Ta hãy ngó thêm vài dãy nữa,” tôi nói. “Vì cô Vivian. Điều tối

thiểu bọn mình có thể làm.”

“Tớ đã biết trước là cậu chuẩn bị nói câu đó mà.”

Lúc sáu giờ hai mươi phút tối hôm đó, chúng tôi đi hàng một vào căn
hộ của bà Quillie McBride. Quillie và bà bạn Scott đang ngồi ở bàn
án. Bà Scott có gì đó để nói cho chúng tôi, bà nghĩ rằng điều đó sẽ có
ích. Chúng tôi có mặt ở đây để lắng nghe bất kỳ điều gì bà muốn nói.

Nếu từng đi qua khu Đông Nam của D.C. hay khu Bắc của

Philadelphia, hoặc Harlem của New York vào một buổi sáng Chủ nhật,
ta sẽ vẫn thấy những người phụ nữ như bà McBride và bà bạn Willie
Mae Randall Scott. Các bà mặc áo sơ mi sặc sỡ và váy đã phai màu
may bằng vải gabardine. Phụ kiện họ thường dùng có mũ lông, giày đế
cao buộc dây bó lấy bàn chân trông như xúc xích. Họ đi tới hoặc trở
về từ các nhà thờ khác nhau. Trong trường hợp của Willie Mae - một
người theo giáo phái Nhân chứng Jenovah, họ phân phát tạp chí Tháp
canh.

“Tôi nghĩ mình có thể giúp các anh,” bà Scott nói với chúng tôi

bằng giọng nhẹ nhàng, chân thành. Có lẽ bà đã tám mươi nhưng cách
diễn đạt vẫn tập trung và rõ ràng.

“Chúng tôi cảm kích vì điều đó,” tôi nói. Cả bốn người ngồi

quanh chiếc bàn trong bếp. Một đĩa bánh quy làm từ bột yến mạch đã
được bày sẵn để đón tiếp bất kỳ người nào. Một bộ ba bức ảnh chụp
hai anh em nhà Kennedy cùng Martin Luther King, những người đã bị
ám sát, nổi bật trên tường bếp.

“Tôi đã nghe về vụ giết hại cô giáo,” bà Scott nói với Sampson

và tôi, “và gì nhỉ, cách đây chừng một tháng, trước vụ sát hại Turner,
tôi đã trông thấy một người đàn ông lái xe quanh khu này. Hắn là
người da trắng. May mắn là trí nhớ của tôi còn rất tốt. Tôi cố gắng duy
trì điều đó bằng cách tập trung vào bất kỳ chuyện gì diễn ra trước mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.