NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 163

căn nhà nông trại ở Hopewell. Vô ích. Chuyến đi tưởng tượng ấy cũng
đã cũ.

Chúa ạ, bây giờ Soneji đã nổi tiếng thế giới rồi. Bây giờ hắn đã

nổi tiếng. Mọi người trên thế giới đều biết đến hắn. Hắn đã là một ngôi
sao của giới truyền thông ở Hành Tinh Chết.

Cuối cùng Soneji cũng rời hầm chứa, rồi rời căn nhà ở

Wilmington. Lúc ấy là năm rưõi sáng. Khi bước ra xe, hắn cảm thấy
mình như một con thú đột nhiên được thả tự do.

Hắn lái xe trở lại D.C. Có thêm việc cần làm ở đó. Hắn đâu muốn

công chúng thất vọng, phải không?

Soneji nghĩ rằng lúc này hắn đã có món mới để đãi mọi người.

Với ta thì chẳng thoải mái được đâu!

Khoảng mười một giờ sáng hôm đó, thứ Ba, Gary Murphy nhẹ nhàng
bấm chuông một căn nhà gạch được chăm sóc tử tế ở rìa Capitol Hill.
Tiếng chuông cửa “kính-coong” lịch sự vang lên phía trong nhà.

Mức độ nguy hiểm lớn của tình huống này - việc trở lại

Washington lần nữa - khiến Gary có cảm giác rùng mình dễ chịu. Như
thế này tốt hơn việc lẩn trốn nhiều. Hắn lại có cảm giác tràn đầy sức
sống, hắn có thể hít thở, có không gian riêng của mình.

Vivian Kim vẫn khóa xích cửa nhưng hé cánh ra khoảng ba mươi

phân. Qua lỗ cửa, cô đã trông thấy bộ đồng phục quen thuộc của công
ty dịch vụ công ích PEPCO ở thủ đô Washington.

Một phụ nữ đẹp, Gary nhớ lại thời còn dạy ở trường Washington

Day. Những bím tóc đen dài. Cái mũi nhỏ cao xinh xắn. Rõ ràng Kim
không nhận ra đồng nghiệp cũ khi hắn đeo bộ tóc giả màu vàng.
Không ria mép. Cằm và hai má đã bớt đi chút thịt.

“Xin chào? Có chuyện gì thế? Tôi có thể giúp gì cho anh?” cô hỏi

người đàn ông đang đứng ngoài hiên nhà mình. Bên trong, tiếng nhạc
jazz vẫn tiếp tục. Nhạc của Thelonious.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.