NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 199

Ở đây thì có giá trị đấy” tôi nói chắc nịch. “Anh có thể đặt

mạng sống của mình cho điều đó.”

“Mày có sẵn sàng đánh cược tất cả những mạng sống này không,

thanh tra? Tao biết một luật khác. Ưu tiên phụ nữ và trẻ con! Mày hiểu
ý tao chứ? Phụ nữ và trẻ em có một vị trí đặc biệt với tao.”

Tôi không thích giọng của hắn. Tôi không thích những gì hắn

đang nói.

Tôi cần Soneji hiểu rằng dù thế nào hắn cũng sẽ không thể chạy

thoát. Sẽ không có cuộc đàm phán nào. Nếu hắn lại bắt đầu nổ súng,
chúng tôi sẽ bắn hạ hắn. Tôi nhớ lại những vụ bao vây khác giống thế
này mà mình đã tham gia. Soneji phức tạp và khôn ngoan hơn. Nghe
giọng có vẻ hắn không có gì để mất.

“Tôi không muốn có thêm ai bị thương! Tôi không muốn anh bị

thương,” tôi nói với hắn bằng giọng rõ ràng và mạnh mẽ. Người tôi
bắt đầu đổ mồ hôi. Cảm giác như sau lớp áo khoác, khắp người tôi
đầm đìa mồ hôi.

“Điều đó rất cảm động. Tao cảm động vì những điều mày vừa

nói. Tim tao vừa lỡ một nhịp đấy. Thật đấy,” Soneji nói.

Rõ ràng cuộc nói chuyện của hai chúng tôi đã nhanh chóng mang

tính đối thoại.

“Anh biết tôi muốn nói gì mà Gary.” Tôi hạ giọng. Tôi nói như

thể hắn là một bệnh nhân đang sợ hãi và lo lắng.

“Chắc chắn là tao biết, Alex ạ.”
“Ngoài này có rất nhiều người mang súng. Không ai có thể kiểm

soát được họ nếu vụ này trở nên phức tạp hơn. Tôi không thể kiểm
soát. Thậm chí anh cũng không thể. Có thể có một sự cố. Điều mà
chúng tôi không mong muốn.”

Bên trong lại im lặng. Một ý nghĩ cứ xoáy vào đầu tôi là nếu

Soneji tự sát, hắn sẽ thực hiện việc ấy ở đây. Hắn sẽ thực hiện vụ xả
súng cuối cùng ngay bây giờ, ánh hào quang nổi tiếng cuối cùng của
hắn. Nếu thế thì chúng tôi sẽ không bao giờ biết được động cơ của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.