NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 202

CHƯƠNG 44

“TÊN CHÁU LÀ BOBBI,” con bé đã được dạy phải nói thế. Luôn luôn
dùng tên mới. Không bao giờ dùng cái tên cũ.

Không bao giờ là Maggie Rose.
Con bé bị nhốt trong một chiếc xe tải cỡ nhỏ tối màu, hoặc một

chiếc xe tải cỡ lớn được che kín. Nó không biết là chiếc xe nào. Nó
không biết bây giờ mình đang ở đâu. Cách xa hoặc gần nhà mình đến
mức nào. Con bé không biết từ lúc nó bị đưa khỏi trường tới giờ là bao
lâu rồi.

Bây giờ suy nghĩ của nó rõ ràng hơn. Gần như trở lại mức bình

thường. Ai đó đã mang cho nó quần áo, điều đó có nghĩa là chắc chắn
không ai làm gì hại đến nó ngay lúc ấy. Nếu không, tại sao họ lại phải
mang quần áo tới?

Chiếc xe tải cỡ lớn hoặc cỡ nhỏ bẩn kinh khủng. Trên sàn không

có thảm hay lớp lót. Mặt sàn bốc mùi gì đó giống như mùi hành. Chắc
hẳn ai đó đã đem thức ăn lên xe. Người ta trồng hành ở đâu? Maggie
Rose cố gắng lục lọi trí nhớ của mình. New Jersey và mạn Bắc New
York.

Con bé nghĩ rằng còn có mùi khoai nữa. Có lẽ là củ cải hoặc

khoai lang.

Kết hợp mọi chuyện và tập trung suy nghĩ, Maggie Rose đoán có

lẽ mình đang bị nhốt ở một nơi nào đó phía Nam. Con bé còn biết gì
nữa? Nó có thể luận ra điều gì nữa?

Nó không bị tiêm thuốc nữa, kể từ sau lần đầu tiên. Nó không

nghĩ là thầy Soneji có ở quanh đây vài ngày qua. Bà già đáng sợ cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.